Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 169: Anh sợ, sẽ mất em

Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:25:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Kiều Thời Niệm tỉnh , cô giường phòng ngủ.

Người bên cạnh cô là ông ngoại và bác Ngô.

Ông ngoại ghế bên giường, mái tóc bạc trắng, gương mặt phảng phất sự mệt mỏi, những nếp nhăn hằn sâu theo năm tháng hiện rõ nét lo lắng và ưu tư.

Bác Ngô đưa cho ông một viên t.h.u.ố.c cùng ly nước. "Lão thái gia, ngài đừng quá lo lắng, bác sĩ rằng Tiểu Niệm vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là do xúc động quá độ nên mới ngất , lát nữa sẽ tỉnh thôi."

"Ngài chú ý giữ gìn sức khỏe, lúc nãy chạy đến bên Tiểu Niệm nhanh như , nếu ngã thì ?"

"Làm gì dễ ngã đến thế, sức khỏe của tự ." Ông ngoại đón lấy viên thuốc, ngửa cổ uống một .

Nhớ khoảnh khắc cô ngã xuống bồn hoa, bước chân loạng choạng của ông ngoại cùng tiếng gào thét đau lòng, Kiều Thời Niệm bỗng nghẹn , nước mắt lăn dài.

"Tiểu Niệm, cháu tỉnh ?" Bác Ngô thấy cô mở mắt, vui mừng hỏi.

Ông ngoại thấy cũng lập tức đưa mắt cô, ánh mắt lo âu bỗng chốc hóa thành vui mừng. "Tiểu Niệm, giờ cháu thấy thế nào? Có chỗ nào đau ?"

"Ông ngoại..."

Nghe giọng quan tâm của ông, Kiều Thời Niệm nghẹn ngào lao lòng ông, nên lời.

"Đừng , đừng , ông ngoại ở đây ."

Kiều Đông Hải vỗ nhẹ lưng gầy của Kiều Thời Niệm, lòng đau như cắt, "Đứa bé ngốc , chuyện gì thể thẳng với ông ngoại, hành động nguy hiểm như ? Nếu cháu mệnh hệ gì, ông ngoại ?"

"Ông ngoại, cháu xin ... Lại khiến ông lo lắng..." Kiều Thời Niệm nức nở.

" là đứa bé ngốc, với ông ngoại cần gì xin ..."

Mắt Kiều Đông Hải cũng đỏ lên. "Chẳng qua chỉ là ly hôn, ông ngoại ủng hộ cháu. Chỉ cần cháu bình an khỏe mạnh, , những thứ khác quan trọng."

Ông ngoại thật sự quá yêu thương cô.

kiếp , ông chứng kiến cô nhốt viện tâm thần, kiếp tận mắt thấy cô nhảy từ lầu xuống.

Kiều Thời Niệm cảm thấy thật bất hiếu, cô hối hận đau . "Ông ngoại, cháu sẽ bao giờ những chuyện ngu ngốc như nữa..."

"Tốt, , Tiểu Niệm là đứa trẻ ngoan." Kiều Đông Hải an ủi đầy xót xa.

Khi Hoắc Dụng Từ bước phòng, thấy cảnh tượng .

Kiều Thời Niệm dáng mảnh mai, tóc rối, đang trong lòng ông ngoại nức nở.

Tiếng nhỏ như tiếng một con thú nhỏ thương từ lâu, cuối cùng cũng đợi bảo vệ , đầy ắp sự oan ức và đáng thương.

Trong khoảnh khắc đó, Hoắc Dụng Từ cảm thấy trái tim như ai đó bóp nghẹt, mang theo một chút đau nhói.

"Kiều lão thái gia, sẽ kiểm tra sức khỏe cho Hoắc thiếu phu nhân."

Theo lời bác sĩ lịch sự vang lên, Kiều Đông Hải và Kiều Thời Niệm đều ngẩng đầu lên.

Hoắc Dụng Từ cũng rõ khuôn mặt đẫm nước mắt và đôi mắt đỏ hoe của Kiều Thời Niệm.

Chỉ là khi thấy , ánh mắt mới đầy hối hận của cô lập tức trở nên lạnh lùng.

Hoắc Dụng Từ chỉ cảm thấy trái tim một nữa đau nhói.

Kiều Thời Niệm ghét đến mức ?

"Tiểu Niệm, cháu thấy thế nào?"

Lúc , Hoắc lão thái phu nhân cũng bước phòng, lo lắng hỏi.

Nghe thấy giọng bà, Kiều Thời Niệm ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh bà còn một của Hoắc Dụng Từ, mà cô chỉ từng thấy qua video.

Dáng vẻ của bà còn thanh lịch, đoan trang hơn trong video, làn da sạch sẽ và tươi sáng, hề dấu hiệu lão hóa, lúc đang đỡ Hoắc lão thái phu nhân, ánh mắt mang chút áy náy cô.

"Bà nội ạ. Hoắc phu nhân." Kiều Thời Niệm thật sự thể gọi bà là "" " chồng".

Hoắc phu nhân cũng để ý, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, bác sĩ tiến hành kiểm tra đơn giản cho Kiều Thời Niệm, thông báo với rằng may mắn bụi cây xanh đỡ lực, hiện tại cô triệu chứng nội thương, những vết thương ở eo, m.ô.n.g và một vết xước do cành cây chỉ cần dưỡng vài ngày là sẽ khỏi.

Kiều Thời Niệm lúc mới cảm nhận nửa âm ỉ đau, những vết xước cánh tay và một chỗ khác cũng bôi thuốc.

"Nếu yên tâm, thể đến bệnh viện kiểm tra diện." Bác sĩ .

"Cảm ơn bác sĩ."

Bác Ngô tiễn bác sĩ ngoài, Kiều Đông Hải về phía mấy Hoắc gia.

Ông ngoại thần sắc uy nghiêm, giọng nhanh chậm. "Mọi đều ở đây, chúng giải quyết chuyện ly hôn của Tiểu Niệm và Dụng Từ ."

Hoắc lão thái phu nhân và Hoắc phu nhân liếc Hoắc Dụng Từ, đều gì.

"Ông ngoại, cháu chuyện với Kiều Thời Niệm ." Hoắc Dụng Từ lên tiếng.

Kiều Thời Niệm nhíu mày. "Những gì cần hết , chúng gì để nữa."

"Hoắc Dụng Từ, hứa với em, sinh nhật bà nội xong sẽ ly hôn, giờ kéo dài đủ lâu , xin lập tức cùng em thủ tục."

"Kiều Thời Niệm, một chuyện hỏi rõ, sẽ đồng ý ly hôn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-169-anh-so-se-mat-em.html.]

"Anh!" Kiều Thời Niệm tức giận đến mức nhíu chặt lông mày.

"Đồ ngốc!" Hoắc lão thái phu nhân cầm gậy đ.á.n.h Hoắc Dụng Từ. "Cháu còn dám Tiểu Niệm tức giận! Không thấy đẩy Tiểu Niệm đến bước đường cùng !"

Hoắc Dụng Từ mím môi, phản bác.

"Tiểu Niệm, cháu chuyện với Dụng Từ thêm nữa ?"

Hoắc lão thái phu nhân Kiều Thời Niệm. "Yên tâm, bà và chồng cháu đến đây chính là vì chuyện ly hôn của hai đứa. Dù quyết định của cháu là gì, chúng đều ủng hộ."

"Tiểu Niệm, nếu cháu , chúng sẽ gì nữa." Kiều Đông Hải lên tiếng. "Ông ngoại thể cháu chịu oan ức thêm nữa."

Kiều Thời Niệm cảm thấy ấm lòng, cảm giác che chở, chủ thật sự .

"Ông ngoại, cháu sẽ vài câu với Hoắc Dụng Từ." Kiều Thời Niệm .

Hoắc lão thái phu nhân lên tiếng, cô từ chối.

Hơn nữa, nếu Hoắc Dụng Từ thật sự kiên quyết ly hôn, sợ rằng ai thể thuyết phục .

Dù Hoắc Dụng Từ gì, cô cũng sẽ đổi quyết định, thì .

Đối với lựa chọn của Kiều Thời Niệm, Kiều Đông Hải tất nhiên tôn trọng, "Vậy ông ngoại đợi cháu ở ngoài."

"Vâng."

Mấy vị trưởng bước ngoài phòng, Hoắc Dụng Từ đến mặt Kiều Thời Niệm.

Kiều Thời Niệm lúc mới thấy quần áo của Hoắc Dụng Từ dính chút vết bùn, dáng cũng rõ ràng đang nhíu mày chịu đau.

Không liên quan đến cô.

Kiều Thời Niệm lạnh lùng Hoắc Dụng Từ, "Muốn gì?"

"Kiều Thời Niệm, đó em đứa bé là của , thật ?"

Hoắc Dụng Từ mặt thẳng, ánh đèn đầu chiếu xuống khuôn mặt , khiến đường nét càng thêm sắc nét và sâu sắc.

Đôi mắt đen của thâm thúy, bên trong dường như ẩn chứa một thứ cảm xúc phức tạp.

Kiều Thời Niệm khẽ . "Có gì để hỏi, dù em cũng sẽ nghi ngờ."

"Kiều Thời Niệm, thật sự phân biệt lời thật lời giả của em."

Hoắc Dụng Từ chằm chằm Kiều Thời Niệm. "Trước đây em ngày ngày đuổi theo thích , nhưng trong chớp mắt, em thể dứt tình cảm với ."

"Em đứa bé liên quan gì đến , còn tìm đủ chứng cứ chứng minh lời của em, khi tin sâu đậm, em với , đứa bé là của . Vậy tin câu nào của em?"

"Không quan trọng nữa, tin câu nào thì tin."

Kiều Thời Niệm tiếp tục chủ đề với Hoắc Dụng Từ. "Ngoài chuyện , còn gì nữa ?"

Hoắc Dụng Từ cô một lúc lâu, xuống bên cạnh cô.

"Kiều Thời Niệm, khoảnh khắc em nhảy xuống, phát hiện sợ."

Giọng Hoắc Dụng Từ mang theo chút khàn khàn, "Anh sợ, sẽ mất em."

Nghe , trái tim Kiều Thời Niệm khẽ co .

Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh kiếp trong viện tâm thần, cô cầm d.a.o đặt lên trái tim , cầu xin cho cô ngoài một .

Hoắc Dụng Từ chỉ lạnh lùng cô. "Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t! Muốn ngoài, cửa!"

Lúc đó, một chút sợ sẽ mất cô ?

Không.

Hoắc Dụng Từ kiếp chỉ mong cô c.h.ế.t ngay lập tức, biến mất khỏi tầm mắt .

"Những hành động của mấy ngày nay lý trí. Anh sẽ nhắm Mạc Tu Viễn nữa, cũng bất cứ điều gì khiến em vui, em thể suy nghĩ về chuyện ly hôn ?" Hoắc Dụng Từ hỏi.

"Không thể." Kiều Thời Niệm trả lời dứt khoát, thậm chí mang theo sự kiên quyết!

Không khí trong phòng dường như đóng băng trong khoảnh khắc đó.

Hoắc Dụng Từ chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c như gì đó chặn , ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

Đây là đầu tiên thật sự hạ thấp thái độ, bày tỏ tấm lòng, nhưng Kiều Thời Niệm thậm chí chút do dự.

Hoắc Dụng Từ bao giờ ai coi thường như .

Lòng tự trọng của Hoắc Dụng Từ cho phép chịu sự coi thường , nếu là bình thường, bỏ .

lúc , vẫn kìm mà hỏi. "Kiều Thời Niệm, em thật sự sẽ hối hận?"

"Tuyệt đối ."

 

 

Loading...