Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 168: Đứa bé là của anh

Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:25:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác Vương hỏi xong vội vàng giải thích: "Thiếu phu nhân, ý soi mói chuyện riêng của cô, chỉ sợ thiếu gia sẽ hỏi thôi."

Kiều Thời Niệm dài ghế bành, thản nhiên đáp: "Không . Cứ với rằng gào thét ầm ĩ, bắt lập tức về."

"..." bác Vương Kiều Thời Niệm đang thư giãn thoải mái, lòng đầy do dự. Thiếu phu nhân rõ ràng hề gào thét, chẳng dối ? Thiếu gia sẽ trách mắng chăng?

Kiều Thời Niệm như suy nghĩ của bác Vương, khẽ mỉm : "Nếu Hoắc Dụng Từ tin, cũng thể gào thét ngay bây giờ."

Bác Vương: "..."

Sau khi gọi điện cho Hoắc Dụng Từ, bác Vương thì thấy Kiều Thời Niệm lim dim đôi mắt.

"Thiếu phu nhân, hôm nay tuy nắng nhưng cô nên ngủ ở đây, dễ cảm lắm." Bác Vương lo lắng nhắc nhở.

Kiều Thời Niệm nghiêng , giọng nhẹ nhàng: "Vậy phiền bác lấy giúp một chiếc chăn mỏng."

"Vâng, ngay."

Khi bác Vương mang chăn sân thượng, bà giật khi thấy Kiều Thời Niệm đang bên lan can kính.

bác Vương ngạc nhiên: "Thiếu phu nhân, cô ngủ nữa ? Đang xem gì thế?"

"Không gì." Kiều Thời Niệm về ghế bành.

Khoảng mười phút , tiếng xe vang lên từ sân .

Bác Vương dậy xuống, thông báo: "Thiếu gia về . Chắc thiếu gia lập tức về ngay khi nhận cuộc gọi đầu tiên của , thì nhanh thế."

Giọng Kiều Thời Niệm bình thản chút gợn sóng: "Bác Vương, phiền bác xuống bảo lên đây một , chuyện riêng."

Bác Vương nghi ngờ, nhanh chóng xuống.

Hoắc Dụng Từ bước phòng khách thì thấy bác Vương từ cầu thang xuống.

"Kiều Thời Niệm thế nào ?" Hoắc Dụng Từ nhíu mày hỏi.

bác Vương đáp: "Thiếu phu nhân bình thường, cô đang phơi nắng sân thượng, việc riêng với thiếu gia."

Hoắc Dụng Từ cảm thấy gì đó . Nếu Kiều Thời Niệm gặp Phó Điền Điền, chắc chắn cô ít chuyện, tâm trạng phơi nắng?

"Tâm trạng cô thế nào?" Hoắc Dụng Từ hỏi .

"Trông vẻ " Bác Vương cẩn thận khuyên. "Thiếu gia, mong thiếu gia đừng cãi với thiếu phu nhân nữa. Mấy ngày nay cô tâm trạng tệ, tích tụ nhiều uất ức lắm, mới bình tĩnh chút..."

Hoắc Dụng Từ nhíu mày gì, bước những bước dài lên lầu.

Bác Vương ngó theo vài giây cũng dám lên.

Khi Hoắc Dụng Từ lên đến sân thượng, c.h.ế.t sững khi thấy Kiều Thời Niệm đang mép lan can!

Dưới chân cô là một chiếc ghế, rõ ràng cô mới trèo lên.

"Em đang !"

Trán Hoắc Dụng Từ giật giật, lập tức bước tới.

"Dừng , đừng đến gần." Kiều Thời Niệm lạnh lùng lệnh.

Hoắc Dụng Từ dừng bước, hàm răng siết chặt: "Kiều Thời Niệm, em đang gì?"

"Anh định nghiền nát Viễn Chinh, ép Mạc Tu Viễn về Bắc Thành ?" Kiều Thời Niệm trả lời mà hỏi ngược .

Lúc , Kiều Thời Niệm tóc rối, mặc bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, khoác thêm áo len rộng thùng thình, càng nổi bật dáng mảnh mai. Gương mặt nhỏ nhắn của cô lạnh lùng, đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên sự phẫn nộ và chán ghét.

Thái độ và biểu cảm đó của cô khiến Hoắc Dụng Từ sầm mặt , ngọn lửa uất ức và tức giận trong lòng bùng cháy dữ dội, sắp trào lên đỉnh đầu!

Từ đêm ở hộp đêm đó, Kiều Thời Niệm luôn bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng thể tin tưởng và quan tâm Mạc Tu Viễn. Bây giờ gọi về, cũng chỉ để hỏi chuyện của Mạc Tu Viễn. Cô từng nghĩ đến cảm nhận của dù chỉ một chút!

" thì ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-168-dua-be-la-cua-anh.html.]

Mắt Hoắc Dụng Từ như phun lửa: "Kiều Thời Niệm, , em đừng hòng đến bên !"

" đến bên , cũng quan hệ gì."

Gương mặt Kiều Thời Niệm chút biểu cảm, giọng điệu bình thản đến lạnh lùng: "Đứa bé là của . Anh dừng , đừng vì mà nhắm nữa."

Hoắc Dụng Từ sững sờ, đó gương mặt trở nên âm trầm: "Kiều Thời Niệm, để giúp , em dám bịa cả chuyện ! Anh hỏi em bao nhiêu đứa bé của , em đều phủ nhận! Giờ với , đứa bé liên quan đến ? Em coi là gì!"

Nhìn ánh mắt giận dữ và lạnh lẽo trong đôi mắt đen của Hoắc Dụng Từ, lòng Kiều Thời Niệm chẳng chút d.a.o động. Cô đoán kết quả .

Phó Điền Điền luôn nghĩ rằng chỉ cần cô chuyện đứa bé, Hoắc Dụng Từ sẽ tin cô, sẽ dừng tất cả. Thật buồn .

"Hoắc Dụng Từ, ly hôn , kéo dài thế đủ ."

Kiều Thời Niệm đưa một chân ngoài lan can, giọng vẫn bình thản: "Nếu , sẽ nhảy xuống đây."

"Được lắm, Kiều Thời Niệm, em dùng chiêu nhảy lầu để ép !"

Gương mặt Hoắc Dụng Từ đen , xung quanh tràn ngập sát khí: "Em dám nhảy, sẽ bắt Mạc Tu Viễn đến chôn cùng em!"

Nghe , Kiều Thời Niệm khẽ nhếch mép, chút do dự lao xuống —

"Xoẹt!"

Trong khoảnh khắc nhảy xuống, cánh tay Kiều Thời Niệm đau nhói, Hoắc Dụng Từ lao tới kịp thời nắm lấy cô! do lực quán tính, cơ thể cô vẫn trượt xuống thêm chút nữa, Hoắc Dụng Từ cúi nắm lấy bàn tay còn của cô.

"Giữ chặt, đừng cử động!" Hoắc Dụng Từ gằn giọng lệnh.

Kiều Thời Niệm nắm chặt tay, cơ thể lơ lửng giữa trung, bên tai như tiếng gió rít qua. trong lòng cô chẳng cảm giác gì nhiều.

Trước đây, cô từng nhảy từ lầu hai xuống để giành lấy tình yêu của Hoắc Dụng Từ, giờ đây để thoát khỏi , cô nhảy từ sân thượng xuống. Cũng coi như là cái giá cô trả vì cưỡng cầu cuộc hôn nhân .

"Anh sẽ kéo em lên, giữ chặt!"

Giọng Hoắc Dụng Từ vang lên từ phía , Kiều Thời Niệm ngước mắt lên với vẻ khó nhọc. Gương mặt Hoắc Dụng Từ méo mó hiện mắt. Có lẽ do ngược nên rõ, nhưng Kiều Thời Niệm dường như thấy trong đôi mắt đen của ngoài sự lạnh lùng và giận dữ, còn chút gì đó vội vã? Như thể cô là quan trọng với , đang vô cùng lo lắng cho cô.

Cánh tay Kiều Thời Niệm lực kéo của cơ thể đau nhói. Đau đến mắt cũng cay cay. Hình ảnh Hoắc Dụng Từ trở nên mờ nhạt. Cô giật tay .

"Em định gì!"

Vừa mới giãy giụa, Hoắc Dụng Từ như nhận ý đồ của cô, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn: "Kiều Thời Niệm, em tỉnh táo , đây là tầng ba đó! Em thật sự sợ c.h.ế.t !"

Cô sợ c.h.ế.t. cô càng thoát khỏi . Cô kỹ , phía bụi cây xanh , cô đ.á.n.h cược một phen.

Nghĩ , Kiều Thời Niệm nghiến răng dùng hết sức giật mạnh, bàn tay cô tuột khỏi tay Hoắc Dụng Từ một nửa —

"Niệm Niệm!"

Gần như cùng lúc, một giọng già nua và vội vã vang lên. Kiều Thời Niệm thấy ông ngoại đang loạng choạng bước tới, sắc mặt cô lập tức tái mét!

Sao ông ngoại ở đây!

"Niệm Niệm, cháu gái, cháu thế, đừng chuyện dại dột chứ!" Ông ngoại hoảng hốt kêu lên.

"Ông ngoại, cháu..." — "Á!"

Chưa kịp hết câu, nửa bàn tay còn của cô tuột khỏi tay Hoắc Dụng Từ, cả rơi xuống!

"Kiều Thời Niệm!"

"Niệm Niệm!"

Trong khoảnh khắc rơi xuống bụi cây, Kiều Thời Niệm thấy tiếng gào thét của Hoắc Dụng Từ và ông ngoại vang lên cùng lúc...

 

 

Loading...