Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 103: Em bị thương sao không nói?
Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:24:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quay về?
Nói như thể biệt thự Long Đằng thực sự là nhà của cô .
Đối mặt với câu hỏi vô nghĩa của Hoắc Dụng Từ, Kiều Thời Niệm thầm lạnh trong lòng, gì mà bước thẳng ngoài.
Bác Vương từ nhà bếp vội vàng gọi theo: "Thiếu phu nhân, cô ? Bữa sáng ăn mà!"
" vội, ăn nữa."
Nói xong, Kiều Thời Niệm bước khỏi cửa chính.
Vai cô lành hẳn, lòng bàn tay thương, tiện tự lái xe.
Kiều Thời Niệm lấy điện thoại định gọi xe.
Hoắc Dụng Từ cũng bước từ trong nhà, sắc mặt khó hiểu: "Anh đưa em đến nhà ông ngoại."
"Không cần—"
"Anh cũng tiện đường ghé thăm ông ngoại, mang chút quà cho ông ngoại."
Lời từ chối của Kiều Thời Niệm còn kịp thốt , Hoắc Dụng Từ đưa lý do khiến cô thể từ chối.
Ngay lúc đó, Chu Thiên Thành bê mấy hộp quà bổ dưỡng đắt tiền, còn bác Vương mang theo hai hộp đồ ăn sáng.
"Thiếu phu nhân, dù vội đến mấy cũng bỏ bữa sáng. Trong là chút bánh ngọt, cô ăn tạm xe cho đỡ đói nhé."
Tài xế lái xe đến mặt họ.
Thấy , Kiều Thời Niệm cưỡng , để Chu Thiên Thành cất quà và hành lý của cô cốp xe, còn cô nhận hộp đồ ăn từ bác Vương và hàng ghế .
Xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự Long Đằng.
Trên xe, ai lên tiếng, khí trở nên kỳ lạ.
Tài xế chuyên tâm lái xe nên gì, còn Chu Thiên Thành thì vô cùng khó xử.
Chu Thiên Thành thậm chí hối hận vì tìm cớ rời khi cất đồ, mà đây "tận hưởng" sự im lặng .
Một lúc , Chu Thiên Thành nhận rằng thiếu phu nhân chắc chắn sẽ chủ động mở lời, còn Hoắc tổng cũng đang nghĩ gì mà im thin thít.
Không còn cách nào khác, Chu Thiên Thành đành phá vỡ sự im lặng.
"Thiếu phu nhân, đồ ăn sáng nếu ăn sẽ nguội mất." Chu Thiên Thành nhắc nhở.
Kiều Thời Niệm lạnh lùng đáp: " đói, lát nữa đến nhà ông ngoại sẽ ăn."
"Thiếu m.á.u mà chịu ăn uống đúng giờ?" Hoắc Dụng Từ cuối cùng cũng lên tiếng.
Chu Thiên Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Hoắc tổng bắt một đối diện với sự im lặng .
"Thiếu phu nhân, đây là đồ ăn Hoắc tổng đặc biệt nhờ bác Vương chuẩn cho cô, cô ăn chút ." Chu Thiên Thành phụ họa.
Nghe , Kiều Thời Niệm càng ăn, cô đặt hộp đồ ăn xuống: "Không ăn."
C.h.ế.t tiệt, hình như sai .
Chu Thiên Thành vội im bặt.
Mâu thuẫn giữa Hoắc tổng và thiếu phu nhân để họ tự giải quyết, Chu Thiên Thành thể can thiệp .
Nói nhiều quá Hoắc tổng cau mày Chu Thiên Thành.
Thật là khó , khó đàn ông, trợ lý giỏi càng khó hơn.
Hoắc Dụng Từ sự bực dọc trong lời của Kiều Thời Niệm, nhịn giận khuyên nhủ nữa, mà hỏi: "Sao đột nhiên em cùng ông ngoại tỉnh khác?"
Kiều Thời Niệm thản nhiên đáp: "Ông ngoại lớn tuổi, em yên tâm để ông ngoại xa một ."
"Đi mấy ngày?"
"Không ."
Hoắc Dụng Từ hít một sâu: "Tối qua em tự bỏ ? Chu Thiên Thành với em là sẽ đợi em ở lầu."
Kiều Thời Niệm: "Không để ý nên nhầm đường, lười ."
Hoắc Dụng Từ: "Sao về biệt thự trang viên Vân Hồ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-103-em-bi-thuong-sao-khong-noi.html.]
Kiều Thời Niệm trả lời.
Hoắc Dụng Từ khó chịu: "Tạm chuyện t.h.u.ố.c tối qua liên quan đến em , nhưng em đá bác Bạch ngã, khiến ông thương ở lưng, em thể cứ thế bỏ chứ?"
Chu Thiên Thành xong chỉ thấy đầu óc ong ong.
Tiêu , Hoắc tổng thế thì mâu thuẫn chắc chắn sẽ leo thang.
Quả nhiên, Kiều Thời Niệm xong liền nổi giận, thèm kìm nén.
"Em gì sai! Anh gọi điện bảo em đến bệnh viện là em đến ngay, tra khảo em cả buổi vẫn đủ, giờ thấy em bỏ là ? Hay là đợi kết tội em, bắt em quỳ lạy xin ông Bạch đó và Bạch Y Y mới ?"
"..." Hoắc Dụng Từ chặn họng.
Chu Thiên Thành chịu nổi nữa, hiệu cho tài xế hạ vách ngăn xuống ngay lập tức, nếu sẽ cuốn cuộc chiến .
Khi vách ngăn hạ xuống, sự tức giận trong lòng Hoắc Dụng Từ cũng kìm nén nữa: "Kiều Thời Niệm, em nghĩ đang oan em ?"
"Em dám , túi t.h.u.ố.c dấu vân tay của em? Hay là khi chúng đến hiệu thuốc, em tức giận vì sự xuất hiện của Bạch Y Y?"
Quả nhiên, Hoắc Dụng Từ kiểm tra dấu vân tay.
"Bạch Y Y chỉ việc tại Bác Châu của tập đoàn Hoắc thôi, giám đốc cũng là nhờ năng lực của cô . Anh cho em cơ hội, để em chọn bất kỳ vị trí nào tại trụ sở chính, nhưng em tự từ chối, cứ khó chịu với Bạch Y Y, em thực sự gì?" Hoắc Dụng Từ hỏi.
"Em tránh xa hai , em từ lâu mà!"
Kiều Thời Niệm lạnh: "Chính là chịu ký đơn ly hôn, cho Bạch Y Y một câu trả lời rõ ràng. Vì thế cô mới diễn hết vở kịch đến vở khác, tất cả đều là do !"
"Em nghĩ ai dám lấy sức khỏe và tính mạng của để đùa giỡn như thế ?"
"Có chứ, Bạch Y Y chính là đó."
Hoắc Dụng Từ chặn họng, thấy vẻ mặt châm biếm và ánh mắt lạnh lùng của Kiều Thời Niệm, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt và bực bội.
Hôm qua cô còn e thẹn trong lòng , giờ đối xử với như xa lạ, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả xa lạ.
"Kiều Thời Niệm, em thể bình tĩnh !"
Hoắc Dụng Từ kéo Kiều Thời Niệm lòng, cảm nhận sự mềm mại của cô, nhưng cô né sang một bên, khiến ôm hụt.
Hoắc Dụng Từ liền đè cô xuống, Kiều Thời Niệm né kịp nên dùng cả hai tay đẩy , Hoắc Dụng Từ liền nắm lấy một tay cô.
"Cút." Kiều Thời Niệm rên lên đau đớn, nước mắt giàn giụa.
"Tay em băng bó ?"
Hoắc Dụng Từ phát hiện điều bất thường, bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay : "Em thương? Sao lúc nãy hỏi em ?"
Kiều Thời Niệm rút tay , giọng vì đau đớn mà khàn : "Không cần quan tâm."
Lên xe, cô luôn giấu tay áo khoác để Hoắc Dụng Từ thấy và hỏi han, nhưng nãy vội quá nên vô tình dùng cả hai tay.
"Đến bệnh viện gần nhất," Hoắc Dụng Từ lệnh cho tài xế.
Kiều Thời Niệm từ chối: "Em đến nhà ông ngoại, bệnh viện!"
Ánh mắt đen láy của Hoắc Dụng Từ thẳng cô: "Em nghĩ ông ngoại thấy em như thế sẽ lo lắng ?"
Vừa Hoắc Dụng Từ kiềm chế lực tay, khiến vết thương của cô rỉ máu, giờ lớp băng trắng thấm đỏ một mảng.
Ông ngoại thấy chắc chắn sẽ lo lắng.
Hơn nữa, vết thương xử lý cũng , cần thiết vì giận dỗi mà hại bản .
Kiều Thời Niệm phản đối nữa.
Xe chỉ vài phút đến một bệnh viện.
Chu Thiên Thành thủ tục, còn Hoắc Dụng Từ đưa Kiều Thời Niệm phòng khám.
Khi băng gạc tháo , Hoắc Dụng Từ thấy những vết thương lớn nhỏ tay cô.
Như những mảnh vỡ nào đó cứa , một vết đóng vảy màu đỏ sẫm, giờ rỉ máu.
Trên làn da trắng mịn của lòng bàn tay, chúng trở nên càng đáng chú ý.
Trong lòng Hoắc Dụng Từ dâng lên một chút ân hận, giọng cũng trầm xuống: "Chuyện gì xảy ?"