Tiên Quân, Bông Sen Trắng Đó Rất Hợp Với Ngài - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-10-23 00:24:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa kịp thêm gì với Nhược Trần, Khương Thời thu hồi tiểu hồ điệp cảm nhận bên ngoài kẻ xâm nhập. Lớp chắn kỳ lạ ngày càng mỏng , dần dần sắp sửa tan biến.

“Cái hồn ngươi nhắc đến dường như một câu chuyện,” Khương Thời kéo Nhược Trần hỏi.

Nhược Trần bất đắc dĩ: “Đương nhiên . Hơn nữa, cái hồn đó xem còn khó đối phó.”

Nhắc đến đó, Nhược Trần càng thêm rời . Dù , Tinh Mệnh Tiên Quân đang nỗ lực phá giải kết giới bên . Chẳng bao lâu nữa là thể đưa Khương Thời lên , Nhược Trần thầm nghĩ. Hắn yên tâm rút tay áo khỏi tay Khương Thời. Không đợi Khương Thời kịp phản ứng, Nhược Trần biến mất.

Khương Thời ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Giang Tứ Hoài nhảy xuống từ đỉnh vực sâu về phía nàng, một hành động màng đến các tử khác, chỉ vì một nàng. “Ta ở đây!” Khương Thời vội vàng phất tay, Giang Tứ Hoài thấy .

Thế nhưng, mở miệng, Khương Thời cảm nhận một luồng gió dữ dội bất ngờ ập tới. Nàng ngây , cả luồng gió đó cuốn .

Giang Tứ Hoài nhíu mày: là chiêu . Hắn trơ mắt Khương Thời biến mất, đó vững vàng dừng giữa các cây, thúc giục tiên thuật, cố gắng tìm kiếm Khương Thời. một thứ yêu quái nào đó cố tình che giấu thở của nàng.

Khi kéo hang rắn, Khương Thời tức đến mức ném cả giày mặt Âm Diễn. Rõ ràng, Âm Diễn đổi sang một hang động lớn hơn, nơi nhiều rắn hơn.

Hơn nữa, Âm Diễn còn lỗ mãng như . Hắn tùy tay biến một miếng giẻ rách, nhét thẳng miệng Khương Thời, ngăn nàng  chuyện và gọi Giang Tứ Hoài. Khương Thời kêu gào vài tiếng, dùng chân đá , nhưng nam tử nhẹ nhàng né tránh, đó bó Khương Thời như một cái bao tải, ném xuống đất.

con rắn nhỏ bò qua Khương Thời, khiến nàng sợ hãi ghê tởm.

“Lâm Khương Thời, các ngươi may mắn chạy thoát,” Âm Diễn còn gọi Khương Thời là A Vũ nữa. Hắn ngước mắt khẽ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Một con rắn đang bơi trong mái tóc Khương Thời, cái lưỡi chẻ đôi ngày càng gần, da đầu Khương Thời tê dại, chỉ nhắm mắt im giả c.h.ế.t.

Ngay lúc Âm Diễn sắp tay với Khương Thời, bộ hang rắn bỗng chìm bóng tối. Một luồng gió lạnh  rõ từ thổi tới, mang theo mùi hương khó chịu trong khí. Mùi hương kích thích tất cả loài rắn trong hang; những con rắn nhỏ bò về phía Khương Thời lúc nãy đều cuống cuồng bò về phía cửa động.

Âm Diễn hung hãn ngoài: Kẻ nào dám phá hỏng chuyện của ? Giữa làn khói nhẹ lượn lờ là một linh hồn đến cả bóng dáng cũng rõ ràng. Hắn khinh miệt: Hóa chỉ là một cái hồn mọn mà cũng dám càn ở đây. Âm Diễn nhanh chóng tay nhưng đối phương né tránh. Yêu lực đập vách đá, chỉ khiến bụi đất bay mù mịt.

Hạ Sương rải hết bột Hùng Hoàng khắc chế rắn ngoài, Âm Diễn thứ đó khắc chế, cả toát mồ hôi hột. Hắn vốn trọng thương trong miệng Duy Chân  nên đành hóa thành hình rắn, từ bỏ hang ổ mà bỏ chạy.

“Hừ, còn tưởng là yêu quái lợi hại đến cỡ nào,” Hạ Sương phủi những mảnh vụn tay, bay lơ lửng đến mặt Khương Thời đang giả c.h.ế.t.

“Ngươi thể dậy ,” Hạ Sương bực dọc . Không ai đáp . “Ngươi thể dậy !” Nàng lặp .

Cảm thấy Khương Thời vẫn phản ứng, Hạ Sương mất kiên nhẫn. Nàng nắm lấy một con rắn gần c.h.ế.t trong đống cỏ dại, ném tới ném lui mặt Khương Thời. Cảm giác ẩm ướt, dính nhớp đó khiến Khương Thời mở choàng mắt, sợ đến suýt nữa tè quần. Nàng lập tức đẩy Hạ Sương , túm lấy con rắn đó quăng mạnh ngoài. Ném xong, nàng hận thể ở trong hang động rửa tay ngay lập tức.

“Chưa thấy qua nào gan bé như , giống hệt sư phụ già mẫn cảm sợ phiền phức của ,” Hạ Sương khinh thường phát tiếng sâu thẳm chỉ linh hồn mới .

Khương Thời tiếng đó cho cứng , thể gần như trong suốt của Hạ Sương với vẻ do dự. Ở vách núi Hạ Sương còn hại nàng, tại lúc đến giúp đỡ?

Hạ Sương sự nghi ngờ của Khương Thời liền bật : “Người đang vội vã cứu ngươi ngoài  là trong lòng của ngươi ?”

Khương Thời im lặng, lắc đầu.

Hạ Sương : “Vậy ngươi là trong lòng của ?” Vừa , cái đầu của nàng kìm mà rũ xuống, giữa các đốt xương phát tiếng “răng rắc, răng rắc.” Khương Thời giật , vội vàng lùi thật xa. Hạ Sương đưa tay lên, đặt đầu về  chỗ cũ. "Làm gì mà ngạc nhiên thế, hồn phách lộ hình thái là chuyện thường tình thôi."

“Đều . Ngươi hỏi những chuyện gì?” Khương Thời bình tĩnh , cảnh giác hỏi.

“Ngươi cũng thấy chỉ là một hồn phách, nhưng chuyển sinh. Nếu đủ âm khí, sẽ cần sợ thu phục. Người cứu ngươi , nếu lầm, thể chất âm khí cực mạnh. Ngươi giúp ăn , coi như là báo đáp.” Hạ Sương quanh co, thẳng ý đồ của .

Khương Thời im lặng, hồi lâu mới run rẩy đưa hai ngón tay lên: “Ngươi Giang Tứ Hoài lợi hại đến mức nào ? Ăn ư? E rằng ngươi ăn tiễn lên thiên đường .”

Hạ Sương: “Ngươi ý gì?”

Khương Thời hắng giọng dậy. Nàng cảnh hoàng hôn ngoài cửa hang, trợn mắt dối: “Ngươi đó thôi. Giang Tứ Hoài là Khắc Tinh Của Yêu Quỷ trong môn phái . Kẻ nào gặp đều kết cục . Lấy ví dụ, ngươi Ngô Công Tinh một trong Ngũ Độc ? Ngô Công Tinh nhiều chân như , Giang Tứ Hoài bọc bột chiên giòn đem rán chín.”

Hạ Sương: “???”

Thấy nữ hồn im lặng, còn thường xuyên nuốt nước miếng, Khương Thời thừa thắng xông lên: “Nếu âm khí, ngươi thể ăn cái tên Âm Diễn . Dù cũng là một con rắn độc, chắc chắn dinh dưỡng hơn nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-quan-bong-sen-trang-do-rat-hop-voi-ngai/chuong-46.html.]

Nghe Khương Thời , Hạ Sương hiểu : nàng rõ ràng đang bảo vệ thích nên mới nỡ tay. Sát ý trong mắt Hạ Sương tuôn ,, một phen bóp chặt Khương Thời, nhấc bổng nàng  lên quăng mạnh xuống đất. Khương Thời đau đến rã rời, cố sức bò dậy. khi thấy bộ sự thù hận trong mắt Hạ Sương, nàng  ngây .

Khi Khương Thời mở mắt trở , nàng biến thành Nhiễm Nguyễn trong ký ức của Hạ Sương. lúc , Khương Thời còn đang ở giường nữa. Và Hạ Sương cũng cô bé ngoan ngoãn giả vờ ngoan hiền như lúc ; Hạ Sương đang cầm kiếm, chỉ chực c.h.é.m thẳng Nhiễm Nguyễn.

“Tên đàn ông đó, đang lừa gạt ngươi!” Hạ Sương nghiến răng ken két. Tuy nàng  ưa dáng vẻ yếu đuối của Nhiễm Nguyễn, nhưng càng khó chịu hơn với đối tượng thanh mai trúc mã của Nhiễm Nguyễn. Âm mưu rõ ràng như thế mà chỉ Nhiễm Nguyễn ngây thơ sa .

Khương Thời : Ngoan nào, bình tĩnh, bỏ kiếm xuống. cơ thể tự chủ mà từ chối, dùng giọng khó kiểm soát của Nhiễm Nguyễn để dạy dỗ Hạ Sương: “Thì chứ.”

“Cho dù mắc bẫy, lừa thì đó cũng là cam tâm tình nguyện. Ngươi nếu còn xen chuyện của , sẽ dạy dỗ ngươi nữa.”

...

Quả nhiên, dứt lời, lưỡi kiếm chĩa thẳng mặt Nhiễm Nguyễn. Khương Thời run rẩy khắp , nhưng nhân vật Nhiễm Nguyễn cho phép cô theo ý . Hạ Sương “phì” một tiếng đầy mỉa mai, như thể thấy trò . Không dạy thì thôi. Nàng cần sư phụ . đối với tên phụ lòng, lừa gạt tình cảm của nữ tử như đối tượng thanh mai trúc mã của Nhiễm Nguyễn, hôm nay Hạ Sương quyết tha.

Khương Thời cảm thấy n.g.ự.c đau nhói, giây tiếp theo, nàng liền xông ngoài, đỡ lấy kiếm của Hạ Sương. Vai nàng thương, m.á.u tươi trào , mùi tanh lan tỏa khắp khoang miệng.

“A Nguyễn!” Thiếu nữ kinh hãi buông kiếm, đá văng tên đàn ông tham sống sợ c.h.ế.t đang quỳ rạp đất.

Khi Hạ Sương hồn, nàng nhận Khương Thời một nữa tiến cơn ác mộng của . Lần , Hạ Sương bình tĩnh hơn nhiều. Nàng dường như thiếu nữ tên Lâm Khương Thời năng lực đắm quá khứ của khác. Tuy thừa nhận, nhưng nàng… rốt cuộc Nhiễm Nguyễn nghĩ gì lúc đó.

“Kịch diễn xong ?” Giọng lạnh lẽo vang lên bên tai khiến Khương Thời giật . Nàng chú ý đến gương mặt trắng bệch như vôi và đôi mắt lồi của Hạ Sương.

Khương Thời cứng họng: “Cái đó… ngươi đừng biến thành dáng vẻ hồn phách nữa .” Mặc dù Khương Thời sớm linh hồn trăm ngàn hình thái, nhưng nàng đặc biệt quen với hình dạng hồn phách kiểu .

Hạ Sương “Ừm” một tiếng nhạt nhẽo, từ trong tay áo biến một bức thêu. Đó là một đóa hoa sen, từng mũi kim, sợi chỉ đều tinh xảo, sống động như thật. Khương Thời thấy kỳ lạ, liền nhận lấy.

“Đây là vật tùy của A Nguyễn. Ngươi thể thấy cơn ác mộng của , ngươi cũng thể thấy nàng . Sau khi xem xong, hãy cho A Nguyễn rốt cuộc nghĩ gì suốt thời gian qua.” Hạ Sương bất ngờ mở lời.

Khương Thời hiểu nổi, cứ như thể nàng  đôi mắt xuyên thấu . Hơn nữa, nàng thể thấy quá khứ của khác, mà là nàng luôn vô tình nhớ một tình tiết trong cốt truyện tiểu thuyết. Trớ trêu , cuốn tiểu thuyết hề miêu tả góc của Nhiễm Nguyễn.

Cảm thấy biểu cảm Khương Thời cứng đờ, Hạ Sương chằm chằm nàng, ánh mắt tràn đầy uy hiếp. Móng tay dài, sắc nhọn dừng cánh tay Khương Thời, vẻ nếu hôm nay nàng  , sẽ tiễn nàng lên đường ngay. Khương Thời do dự. Nhiễm Nguyễn rõ ràng đàn ông bạc tình, tại nàng hết đến khác đẩy sự giúp đỡ của Hạ Sương , hết đến khác chắn mặt ?

Đợi hồi lâu thấy Khương Thời mở miệng, Hạ Sương mất hết kiên nhẫn. Lòng kiên nhẫn của nàng nhiều, nhất là khi linh hồn nàng thể tan biến bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, đợi Hạ Sương động thủ, nàng đau đầu đến mức bay thẳng xa. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ đột ngột lóe lên, chiếu sáng cả hang rắn. Hạ Sương ôm đầu, linh hồn kích động.

“Muội  cần sợ, tới đối phó nàng !”

Giọng quá đỗi quen thuộc khiến Khương Thời ngây . Nàng vô cùng mừng rỡ khi thấy Lâm Khương Dữ. Chỉ là, lâu gặp, gương mặt thanh tú của Lâm Khương Dữ thêm nhiều cảm xúc mà Khương Thời thể hiểu . Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy xa lạ, chính là sự tàn nhẫn, dứt khoát trong ánh mắt .

Lâm Khương Dữ vẫn như , mái tóc nửa buông xõa. Khuôn mặt đường nét rõ ràng, đôi môi mỏng phớt hồng. Y phục tử Cổ Diên Phái mặc , càng thêm nổi bật. Thấy Khương Thời ngây , khẽ cau mày, ghét bỏ dời ánh mắt .

phù chú chữ Hán, theo lời niệm của Lâm Khương Dữ, bám chặt lấy Hạ Sương. Tiếng gào thét của nàng ngày càng lớn, Hạ Sương đau đớn lăn lộn. Nàng cố sức vươn một bàn tay, tóm lấy vạt áo Khương Thời. “Cứu …” Hạ Sương nghiến răng, sắc mặt thê thảm.

Khương Thời đành lòng, bảo Lâm Khương Dữ dừng tay. Lâm Khương Dữ như thấy, rút thêm một lá bùa nữa. Nam tử trầm mặt xuống, rõ ràng cho Hạ Sương tan biến hồn phách.

Khương Thời cảm thấy Hạ Sương cũng là một đáng thương. Nghĩ , nàng chạy nhanh đến mặt Hạ Sương, tùy tay xé rách lá bùa.

Lâm Khương Dữ sững sờ: “Lâu lắm gặp, tại đầu óc Xuân Miêu vẫn tiến bộ chút nào ?” ( ngụ ý: Ta suýt chút nữa diệt cái hồn hại , vì cái đầu óc ngu ngốc của Xuân Miêu mà bỏ lỡ. Ta thật hết cách với  ngốc nghếch ).

Phù chú của Lâm Khương Dữ đều do cao nhân truyền dạy, dùng để xua đuổi yêu ma linh hồn đều thừa sức, mà Khương Thời dễ dàng xé rách đến . Về điểm , Lâm Khương Dữ vẫn thấy khó hiểu. Được giải thoát, Hạ Sương cũng lập tức biến mất nhanh như chớp.

“Thôi,   cố ý. tùy tiện như nữa, nhỡ nàng hại  thì …” Nam nhân cuối cùng cũng ngẩng đầu. Hắn chần chừ Khương Thời, giọng mang theo vài phần trách móc.

Khương Thời: “Khoan ,  là cố ý.”

Lâm Khương Dữ: “…”

Loading...