Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - 72.
Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:41:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ miệng trào một ngụm nước, Ngụy Tranh thở phào nhẹ nhõm, lúc mới cảm thấy sợ hãi đến vô lực, ôm nâng lên một chút, áp mặt lên trán lạnh lẽo của .
Từ trong đám đông bước một vị phụ nhân cao quý, nàng ngoài vũng nước lạnh lùng Ngụy Tranh, chỉ một câu: “Ta c.h.ế.t, liền sống nổi, đó chính là quyền lực.”
Ngụy Tranh hung ác trừng mắt nàng , phụ nhân hề lay chuyển, “Ta đợi ngươi ở Lai Vân Khách Sạn trấn Thanh Sơn.”
Nói xong lúc mới dẫn rời .
Nửa đêm Trần Nhị Cẩu bắt đầu phát sốt cao, thể nóng bỏng đến mức hun một lớp mồ hôi mỏng Ngụy Tranh bên cạnh.
Cơn bệnh đến mãnh liệt, khiến thể vốn luôn khỏe mạnh của Trần Nhị Cẩu cũng suy sụp một chút.
Suốt thời gian Ngụy Tranh trầm mặc nhiều, đa thời gian đều bên giường Trần Nhị Cẩu gì, đang nghĩ gì, thiếu niên vốn vui vẻ hoạt bát , trong vô thức đổi nhiều.
Trần Nhị Cẩu mỗi đêm đều tìm cách giữ Ngụy Tranh , nhưng từ khi nào, luôn lấy cớ thể Trần Nhị Cẩu còn khỏi để từ chối, cho dù Trần Nhị Cẩu cởi sạch y phục mặt , thể thấy , Ngụy Tranh nhẫn nhịn khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế mà chạm , hai giường, mỗi một tâm sự.
Cuối cùng, ngày bệnh Trần Nhị Cẩu sắp khỏi, Ngụy Tranh chủ động ôm lòng, đêm đó đặc biệt nhiệt tình, họ như hai con rắn sắp c.h.ế.t, quấn quýt lấy , nở rộ cho tấm ga giường trắng muốt.
sáng hôm tỉnh , vị trí bên cạnh Trần Nhị Cẩu lạnh ngắt, như , lặng lẽ giường, cánh tay đầy vệt đỏ rải rác vắt ngang che mặt, chỉ để lộ cái cằm.
Trên bàn bên cạnh, chỉ còn một tờ giấy, đó “Đợi ba năm.”
Hắn hít một sâu, giữ nguyên tư thế đó bất động, dường như chỉ cần đối diện, chuyện sẽ trở thành sự thật, nhưng cuối cùng, cho đến khi mặt trời lặn, đó vẫn , nghiêng , cuộn tròn thể, vùi mặt trong chiếc chăn mềm mại.
Sau đó sống như một bình thường, tờ giấy , trân trọng cất giữ, chỉ là căn nhà nhỏ đột nhiên lạnh lẽo hơn nhiều, đây dù Ngụy Tranh, thỉnh thoảng Uông Uý Chi cũng sẽ đến chơi, nhưng giờ đây, hai đều rời .
Ban đầu Ngụy Tranh gần như mỗi tháng đều gửi về một phong thư, ngoài những lời thăm hỏi hàng ngày, và tình cảm nhớ nhung.
Trần Nhị Cẩu đều trân trọng cất giữ từng phong thư.
theo thời gian trôi qua, thư gửi về càng lúc càng ít, nhiều khi cách cả mấy tháng mới một phong, nội dung cũng từ tình cảm nhớ nhung dài dòng trở nên vỏn vẹn “Mọi việc an lành.”
Trần Nhị Cẩu hiểu, đời mãi mãi chung tình, nhưng chuyện rơi và Ngụy Tranh, tin, mặc dù sự thật đang buộc chấp nhận hiện thực, Trần Nhị Cẩu vẫn cố chấp dùng lý do bận rộn để bao biện cho .
Hắn nghĩ yêu , thì nên tin tưởng bằng cả tấm lòng, nhưng mới là năm thứ hai, những phong thư vài tháng mới đến một bặt vô âm tín, cũng từng thử gửi thư hồi âm, nhưng mỗi phong đều như đá chìm đáy biển.
Cuối cùng, trong sự mong chờ của đến năm thứ ba, trấn Thanh Sơn đầu xuân, nền đá xanh phủ một lớp sương mỏng, cành cây hai bên vẫn trơ trụi, nhưng Trần Nhị Cẩu bất chấp cái lạnh một bộ quần áo mỏng manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/72.html.]
Thực thể mặc ấm hơn một chút, nhưng hôm nay , trông hơn một chút, vì hôm nay là ngày hẹn, chờ đợi ba năm, khắc khoải mong chờ khoảnh khắc .
Trời còn hửng sáng, chờ ở cửa thành, lạnh xuyên qua lớp áo mỏng chui thẳng cơ thể, nhịn hắt xì một cái, hai tay xoa xoa cánh tay, một nữa ngoài cửa thành.
Đường phố trống một bóng , những đường trong thành đều bằng ánh mắt của kẻ ngốc, thời điểm mỗi đều khoác áo dày cộp, trừ vận áo mỏng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự mong chờ, nhanh các nhà đều bắt đầu thổi khói bếp, Trần Nhị Cẩu thực trong lòng rõ, khả năng chờ là bao nhiêu, nhưng vẫn cố chấp ở cửa thành, tin, chỉ cần chờ, Ngụy Tranh nhất định sẽ đến.
Dần dần trời bắt đầu tối, khí lạnh lẽo dần ngưng kết thành từng bông tuyết, bay lả tả rơi đầy vai .
Đường phố trấn Thanh Sơn vắng lặng, ai nán ngoài đường trong lúc tuyết rơi chứ?
Ngoài thành cuối cùng cũng truyền đến tiếng vó ngựa.
Một đàn ông cao lớn đang cưỡi ngựa chậm rãi .
“Ngươi là Trần Nhị Cẩu?”, đàn ông ngựa kiêu ngạo hỏi.
Trần Nhị Cẩu gật đầu phía , ngoài tuyết phủ đầy trời còn gì khác.
Người đàn ông móc một tấm thiệp đỏ vuông vắn từ trong lòng, cũng xuống ngựa, cứ thế cúi đưa cho : “Ta là do Ngụy tiểu hầu gia phái đến, căn dặn mang lời đến cho ngươi.”
Trần Nhị Cẩu ngây nhận lấy, chữ Hỷ to lớn tấm thiệp đỏ chói mắt đau nhói: “Hắn gì?”
“Ngụy tiểu hầu gia ngày là còn trẻ non , hiểu tình cảm, giờ đây trong lòng, đại hôn sắp đến, ba năm chi ước xin hủy bỏ, cũng chúc Trần công t.ử sớm tìm lương duyên.”
Trần Nhị Cẩu nhịn lùi một bước: “Ta tin, tại tự đến với ?”
“Tự nhiên là dây dưa gì với ngươi nữa.”
Thời tiết lạnh thấu xương mang tất cả ấm Trần Nhị Cẩu, chiếc áo mỏng manh lúc dường như trở thành một trò lớn nhất, môi tím tái vì lạnh, mười ngón tay thon dài, móng tay chuyển sang màu tím.
Ngụy Tranh thật sự như lời ? Hắn tin, tin! Hắn thể tin? Ba năm nay mong chờ, mong chờ ngày , chờ đợi là một tấm thiệp cưới?
Trần Nhị Cẩu về nhà lấy tất cả thư Ngụy Tranh gửi cho ba năm nay , từng phong từng phong kỹ, từ những lời tương tư dài dòng ban đầu, đến phong cuối cùng vỏn vẹn “An lành chớ nhớ.”
Mỗi câu chữ đều đ.â.m tim , đều đang nhắc nhở , Ngụy Tranh thật sự từ thích đến yêu, sự khác biệt giữa yêu và yêu quá lớn, nhớ , khi Ngụy Tranh ghen, từng chôn tất cả bát đũa khác dùng trong nhà góc sân , bây giờ đào lên vẫn thể tìm thấy, thể là yêu?