Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - 69.
Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:40:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhị Cẩu ca, mặt đỏ .”, trong bóng tối, Ngụy Tranh dán sát thì thầm bên tai , thở nóng bỏng kích thích nổi hết da gà.
Ngụy Tranh thỏa hiệp, trong bóng tối nở nụ rạng rỡ, đôi mắt phượng như ngôi sáng nhất bầu trời đêm, lấp lánh nước.
Hắn cúi đầu xuống hôn lấy cánh môi khao khát từ lâu, đột nhiên ngoài cửa lớn vang lên một tràng tiếng đập cửa dồn dập.
Trần Nhị Cẩu lập tức đầu đẩy , Ngụy Tranh thầm mắng một tiếng đáng c.h.ế.t, mạnh mẽ ép hôn một cái, còn kịp nếm mùi vị Trần Nhị Cẩu đẩy .
Rốt cuộc là kẻ đáng c.h.ế.t nào, đến sớm đến muộn, Ngụy Tranh thật vặn cổ .
Tiếng đập cửa vang lên như kéo dài cả một thế kỷ, giống như bên ngoài sẽ dừng nếu bên trong .
Hai đành xuống giường khoác áo mở cửa.
Chỉ là một thì mặt mày cau , một bình thản.
Mở cửa , ngoài cửa là Uông Uý Chi, ẩn trong bóng tối, mặc một bộ áo choàng xa hoa kín đáo, tóc xõa xuống, điều dễ thấy nhất là biểu cảm của .
Hắn rõ ràng đang , nhưng Trần Nhị Cẩu cảm thấy vui, trong mắt chút ý nào, sắc mặt vô cùng khó coi, trắng bệch như con cá thớt.
“Tiểu Bảo? Sao muộn thế ngươi còn đến?”
Uông Uý Chi bận tâm đến ánh mắt trừng trừng của Ngụy Tranh, chỉ với Trần Nhị Cẩu: “Cả nhà rời khỏi trấn Thanh Sơn, đến đây chào từ biệt .”
“Sao đột ngột thế?”, Trần Nhị Cẩu nhíu mày, trực giác Uông Uý Chi đang giấu điều gì.
Mấy gia phó phía ho khan một tiếng, Trần Nhị Cẩu qua, thấy những đang ngẩng mắt lén lút về phía .
Uông Uý Chi vỗ vỗ vai Trần Nhị Cẩu, gì, chỉ một câu: “Bảo trọng.” theo mấy gia phó rời .
Trần Nhị Cẩu vốn định đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng Ngụy Tranh một tay kéo , tà ác: “Nhị Cẩu ca, thời gian thì ngắn ngủi lắm!”
Ngày hôm , Tống Thủ Sơn dẫn Thân Quân Duyên đến chào từ biệt họ, Trần Nhị Cẩu đang xoa eo từ từ dậy giường, cảm thấy eo sắp gãy , vết tích giày vò giường, dù bình thản đến mấy, mặt vẫn đỏ lên.
Chỉ là những chấm đỏ dày đặc cổ trong gương đồng, đang nhắc nhở về sự điên cuồng và phóng đãng đêm qua, tìm một chiếc áo dài, che kín từ cổ trở xuống mới ngoài gặp khách.
Tống Thủ Sơn cũng khách sáo với Trần Nhị Cẩu nhiều, sức khỏe hơn nhiều, nhưng cách Thân Quân Duyên đối xử cẩn thận với , thể thấy sự coi trọng của .
Hai đến chào từ biệt, họ áp giải Triệu huyện lệnh về kinh chịu xét xử, Trần Nhị Cẩu cũng giữ , chỉ chào tạm biệt , tiễn họ khỏi trấn.
Trần Nhị Cẩu lúc mới định đến Uông phủ xem , dáng vẻ Uông Uý Chi hôm qua thật sự khiến chút lo lắng.
khi đến Uông phủ, nơi đó nhà trống, Trần Nhị Cẩu hỏi thăm kỹ, mới cả nhà Uông viên ngoại chuyển đến kinh thành, vẫn là cuốn gói ngay trong đêm.
Trần Nhị Cẩu cũng để chuyện trong lòng nữa, Triệu huyện lệnh bắt, lòng nhẹ nhõm, dẫn Ngụy Tranh đến mộ Trần lão gia cúng bái, nhiều về tình hình gần đây của , cũng cả chuyện và Ngụy Tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/69.html.]
Điều coi như xác định đối phương, trở nhà nhỏ, Trần Nhị Cẩu khiêng một chiếc ghế lên đó, một đôi chân dài gác lên Ngụy Tranh, bầu trời xanh biếc đầu, lơ lửng một hai đám mây trắng, tâm trạng nhẹ nhàng như một chú chim thả bay, trời bao lâu thư thái như , chuyện đè nặng trong lòng bao năm, cuối cùng cũng một kết thúc.
Ngụy Tranh thì cưng chiều bóp chân cho , nhân tiện ăn chút đậu phụ, vô cùng vui vẻ.
Trần Nhị Cẩu cứ ngỡ đây chính là cả đời, nhưng ai thể ngờ, sẽ phá vỡ sự bình yên hiếm .
Ban đầu, là tin tức từ kinh thành truyền đến, cả nhà Uông viên ngoại đắc tội với hiển quý nào ở kinh thành, cả nhà tống đại lao.
Đang lúc Trần Nhị Cẩu lo lắng, trấn Thanh Sơn đến mấy chiếc xe ngựa vô cùng quý phái, ngay cả chiếc xe ngựa nhất của nhà Uông viên ngoại cũng bằng, những hoa văn chạm khắc, rèm che bằng lụa đều thể hiện sự cao quý của nó.
Chiếc xe ngựa thẳng trấn Thanh Sơn, phía còn ít hạ nhân theo, khi thành ngay cả rèm cũng vén lên, thông suốt .
Xe ngựa chạy thẳng đến nhà nhỏ của Trần Nhị Cẩu, một nha áo xanh bên cạnh lấy một chiếc bệ gỗ lim đặt xuống, vén rèm lên đỡ trong xe xuống.
Người bước xuống là một phụ nhân khí chất phi thường, tóc búi gọn gàng gáy, mấy chiếc trâm vàng cố định chắc chắn.
Đôi mắt phụ nhân hẹp dài, xếch lên, đuôi mắt nhướng cao, trông lạnh lùng quyến rũ.
Nàng đưa tay cho nha bên cạnh, vịn xuống xe ngựa, đ.á.n.h giá căn nhà nhỏ một lượt, vặn đối diện với Trần Nhị Cẩu bước .
Phụ nhân , nửa ngày mới : “Ngụy Tranh ở nhà ?”
Giọng nàng vô cùng ôn hòa, nhưng toát vẻ cự tuyệt ngoài ngàn dặm.
Tìm Ngụy Tranh ? Trần Nhị Cẩu trong lòng giật , Ngụy Tranh quen như thế nào, phụ nhân mắt tuyệt đối cùng đẳng cấp với họ, so với Uông phu nhân và Triệu phu nhân, cứ như con kiến gặp cây đại thụ, thể so sánh .
“Hắn còn tan học, tìm , chi bằng trong chờ một lát.”
Trần Nhị Cẩu cũng tiện để ngoài, tuy nhà cũ kỹ một chút, nhưng cũng đến mức thể tiếp khách.
Nào ngờ phụ nhân thèm thẳng .
Trần Nhị Cẩu khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: Đây là chê nhà ? Thôi, cũng chẳng .
Vì thái độ kiêu ngạo như , Trần Nhị Cẩu cũng cho nàng sắc mặt , trực tiếp đóng cửa nhà.
Sắc mặt phụ nhân lạnh vài phần, nàng ngờ Trần Nhị Cẩu trực tiếp như , theo nàng thấy, nếu thông minh một chút, nên hạ thấp xuống mới .
“Phu nhân, thật là quá quắt.”, nha áo xanh bên cạnh thổi gió bên tai nàng.
“Kẻ thôn phu, lễ nghi.”
Tiểu nha đỡ nàng xe ngựa nghỉ ngơi.
Ngụy Tranh trở về thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đậu cửa nhà , chẳng lẽ trong nhà quý khách?
Hắn nghĩ đến cảnh vắng nhà, Trần Nhị Cẩu mời nhà họ, khỏi mặt mày đen sầm, kèm theo đó là sự mắt với chiếc xe ngựa.