Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - 51.

Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:33:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Nhị Cẩu hề lúc quyến rũ đến mức nào, vẫn vẻ mặt vô tội hỏi: “Ngụy Tranh, chảy m.á.u mũi ?”

Ngụy Tranh thầm khinh bỉ bản , vội vàng kéo chiếc áo bào bên cạnh che lên đùi, lau sạch m.á.u mũi : “Chàng mau thẳng lên!”

Trần Nhị Cẩu vẻ mặt khó hiểu định kéo , Ngụy Tranh vội vàng ngăn .

Hắn đất hít thở sâu, bình tĩnh một khắc, lúc mới dậy bước đến bên cạnh Trần Nhị Cẩu, kéo quần áo ướt đẫm của , cởi áo bào ngoài của khoác lên Trần Nhị Cẩu, trong ánh mắt khó hiểu của Trần Nhị Cẩu, mới hài lòng kéo về.

[Lời tác giả]

Ngụy Tranh: “Nam nhân, đang chơi với lửa đấy.”

Trần Nhị Cẩu: “...........”, ! Hắn !

Chương 23: Huyện Lệnh Bày Kịch (Bắt đầu từ chương v)

Khi hai về, nạn dân trong trấn giảm nhiều, chỉ còn lác đác vài rải rác hai bên đường.

Ngoài nha môn từ lúc nào dựng lên một chòi cháo, nhiều nạn dân đang cầm bát rách vây quanh chòi.

Từ chòi cháo bay một luồng hương thơm thanh khiết của gạo, Trần Nhị Cẩu và Ngụy Tranh , Triệu huyện lệnh từ bao giờ bụng đến thế? Lại nỡ lòng mở kho lương thực cứu tế ?

Hai nước mưa ướt sũng, dính đầy bùn đất, tóc bết dính má, y phục ban đầu biến dạng, qua còn vài phần giống nạn dân.

Hai vô cùng ăn ý, theo đám đông đang di chuyển hòa nhóm nạn dân, nha dịch phía dùng muỗng gỗ trong thùng khuấy khuấy, múc một muỗng cháo trắng bôm bốp chiếc bát rách của Trần Nhị Cẩu.

Đợi khi họ từ trong đám nạn dân , Trần Nhị Cẩu bát cháo của Ngụy Tranh rõ ràng nhiều hơn , thầm trách: Lẽ nào ngay cả cho cháo cũng mặt?

Vậy nếu ai mà trông thật sự thì chẳng lẽ uống cháo ?

Ngụy Tranh: “Chàng đang nghĩ gì thế?”

Trần Nhị Cẩu khuôn mặt đến mức quá đáng của , hiếm hoi nổi lên sự bất mãn: “Nghĩ tại thể sinh hơn một chút.”

Ngụy Tranh: “............”, Đẹp trai cũng là ? Khoan, đang ghen ? Chắc chắn là ghen ! Nhị Cẩu ghen tuông mà đáng yêu thế, ôm lấy cọ cọ quá.

Hai bưng cháo về nhà nhỏ, mỗi rửa mặt một bộ quần áo sạch sẽ.

Đợi khi đại sảnh, hai bát cháo nguội lạnh.

Trần Nhị Cẩu dùng muỗng khuấy khuấy bát cháo: “Xem Triệu huyện lệnh dốc hết vốn liếng, gạo đều là gạo mới.”

Ngụy Tranh: “Chuyện kỳ lạ, thể nỡ lấy gạo mới cứu tế nạn dân.”

Hai .

Trần Nhị Cẩu: “Chàng còn nhớ những nạn dân xua đuổi lên núi hoang ?”

Ngụy Tranh: “Ý ?”

Trần Nhị Cẩu: “Ta đoán Triệu huyện lệnh những việc chẳng qua là đang diễn kịch thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/51.html.]

Ngụy Tranh: “ diễn cho ai xem?”

Trần Nhị Cẩu : “Nếu đoán sai, tự nhiên là vị quý khách của Uông phủ.”

Ngụy Tranh trầm ngâm một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Ý là vị khách đến phủ Uông chính là Tuần phủ của trấn Thanh Sơn?”

Trần Nhị Cẩu: “Không sai, Thanh Chính Ty phái ít Tuần phủ tuần tra, mà trấn Thanh Sơn là một trong ít nơi lụt lội, nạn dân đổ về đây còn nhiều hơn những nơi khác, Tuần phủ tự nhiên sẽ bỏ qua nơi , Triệu huyện lệnh diễn kịch đương nhiên cho xem, e rằng là diễn cho vị xem thôi.”

Ngụy Tranh nhíu mày: “ chuyện lớn như thể giấu ?”

Trần Nhị Cẩu ánh mắt lạnh , đáp mà hỏi ngược : “Chàng , một đói lâu ngày, khao khát điều gì nhất?”

Ngụy Tranh trong lòng lạnh: “Tự nhiên là thức ăn.”

Trần Nhị Cẩu: “Vậy , tại giữ những nạn dân ? Kẻ nào ngoan ngoãn lời thì ở thành bố thí cháo, còn những kẻ hợp tác e rằng sớm đuổi lên núi hoang.

Chỉ là những kẻ ở cũng chỉ là một phần nhỏ, thêm một , là thêm một miệng ăn.”

Ngụy Tranh gì, trong đôi mắt phượng đẽ tràn ngập một màn sương đen kịt, nửa khuôn mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối chập chờn, dường như thêm một tia tàn nhẫn và hung ác.

Hắn dường như đang nghĩ đến những chuyện vui xảy đây, như sợ hãi một điều bất khả kháng nào đó sẽ xảy , tay bất an bò lên vạt áo Trần Nhị Cẩu, nắm chặt lấy.

Đêm đến, Ngụy Tranh lặng lẽ lẻn lên giường Trần Nhị Cẩu, bên cạnh chìm giấc mộng sâu.

Hắn ôm lấy thể ấm áp của Trần Nhị Cẩu, sợ kinh động nên dám ôm quá chặt, nhưng hình cao lớn của chiếm ưu thế, hai tay vặn vòng qua eo Trần Nhị Cẩu, để tựa đầu hõm vai .

Trần Nhị Cẩu giường đột nhiên trở , Ngụy Tranh sợ đến mức dám động đậy, sợ phát hiện, vô tình đuổi xuống giường.

Không ý trời , Trần Nhị Cẩu trở vặn đối diện với Ngụy Tranh, đầu tìm một vị trí thoải mái trong hõm vai Ngụy Tranh, cánh tay tùy ý gác lên eo .

Cảm giác da thịt chạm khiến Ngụy Tranh an tâm hơn nhiều, đây tính là an ủi ? Ngụy Tranh mơ màng nghĩ, cuối cùng cũng chìm giấc mộng ngọt ngào.

Hắn mơ một giấc mơ, trong mơ Trần Nhị Cẩu việc một thời gian, nhưng Trần Nhị Cẩu sẽ bao giờ .

Hắn sợ hãi, kéo tay Trần Nhị Cẩu cầu xin đừng bỏ rơi , nhưng Trần Nhị Cẩu trong mơ vô cùng vô tình, mang khuôn mặt bình thường và ôn hòa , những lời khiến đau lòng, cuối cùng vẫn hất tay Ngụy Tranh một bóng tối.

Hắn lảo đảo đuổi theo gọi, nhưng vẫn nhẫn tâm đầu .

Hắn tìm, tìm mãi, từ sự bất lực hoang mang ban đầu, đến sự u ám điên cuồng về .

Hắn cuối cùng cũng tìm thấy, nhưng Trần Nhị Cẩu khác bầu bạn, đó quen thuộc, hình nhỏ bé, tứ chi chạm đất, như một tiểu dã thú hung hăng gầm gừ với .

Không, Nhị Cẩu là của , ai thể cướp , điên cuồng nghĩ, nhất định cho kẻ đó một bài học, để hậu quả của việc rời bỏ .

Hắn trói Trần Nhị Cẩu , những điều nhất với .

Ngày đêm khiến thể xuống giường, thể phân tâm, trong mắt trong tim đều chỉ .

Nếu còn chạy trốn, sẽ xích bên , nếu xích , thì đ.á.n.h gãy hai chân , để thể nữa.

Sáng hôm , trời hửng sáng, Ngụy Tranh mãn nguyện tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nhưng ngay đó thể cứng đờ, một bộ phận nào đó của cơ thể ẩm ướt, đang nhắc nhở về những gì tối qua.

Loading...