Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - 47.
Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:31:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những âm thanh Ngụy Tranh cũng thấy, chuyện xảy trong lều quá rõ ràng, chuyện một thể ngăn cản, nơi quá nguy hiểm, mạng luôn ở ranh giới sinh tử, luôn dám ngủ quá sâu.
Khoảng thời gian tìm thấy Trần Nhị Cẩu hôm nay khiến sợ hãi, chuyện , cũng khiến nhận , quá yếu đuối, nếu mạnh mẽ hơn một chút, ít nhất thể bảo vệ trong lòng an , cũng cần mặc khác định đoạt thế .
Vòng tay ấm áp của Ngụy Tranh cuối cùng cũng khiến nhịp tim Trần Nhị Cẩu chậm , âm thanh trong lều vẫn tiếp tục, nhưng khoảnh khắc , trốn trong lòng , Trần Nhị Cẩu bỗng một ảo giác đao thương bất nhập, dường như cứ thế mãi, cũng là một lựa chọn tồi, Ngụy Tranh đối với , chỉ đơn thuần là một nương tựa .
Hắn càng giống như cột trụ duy nhất trong thời thời gian đen tối và đau khổ nhất của , nếu cứ là , thì là lý do để tiếp tục sống, tuy bề ngoài bình thản, nhưng đôi khi thậm chí dám nghĩ, nếu Ngụy Tranh một ngày lấy vợ, hoặc rời xa , nên dùng biểu cảm gì để tiễn .
Ngụy Tranh cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng ngủ say, trong bóng tối hé mắt, thấy đối diện họ, chỗ Tống Thủ Sơn, cũng đang mở to mắt sáng ngời, bóng tối.
Sáng hôm , trời hửng sáng, tỉnh dậy, chờ đợi vòng phân phát thức ăn đầu tiên cọc gỗ.
Khứu giác của Trần Nhị Cẩu dường như thích nghi với môi trường , cái mùi hôi thối vẫn luôn lượn lờ trong khí, thể loại bỏ nó .
Từng nạn dân như xác sống, lê bước nặng nề về phía .
Họ nhịn đói một ngày , ngay cả bụng Tống Thủ Sơn cũng chịu thua mà réo lên.
Khuôn mặt chính trực , hiếm hoi xuất hiện một tia đỏ ửng, ngượng ngùng ho khan một tiếng, để che giấu sự thật đang đói.
Cứ thế là cách, nếu tìm thức ăn, họ sẽ c.h.ế.t đói núi , và t.h.i t.h.ể của họ thể khác ăn thịt, hoặc khiêng ném cái hố sâu kinh tởm , thối rữa chảy mủ, trở thành một t.h.i t.h.ể đáng chú ý trong hàng vạn thi thể, nhưng dù là cách nào, cũng là kết quả họ mong .
[Lời tác giả]
Xin giới thiệu truyện dự thu của bạn , ai hứng thú thể tìm .
“Mỹ Nhân Chớ Khinh Lời Hứa” của Yến Thời Trần Tạ.
Văn án: Trên vùng đất yên bình Bất Dạ Chi Giới một động tiêu tiền – Thập Hoa Xuân Sắc Vô Biên Nhật, Nhất Độ Phù Dung Xuân Trướng Noãn.
Tân tú Sở Hám ngang ngược, kiêu căng đến tột cùng, đầu bước Thập Hoa Lâu lúc gặp giai nhân đài hiến khúc, Sở Hám tâm xuân khẽ động, đưa tay ôm lấy mỹ nhân đài lòng, xuân khuê đang ở trong tay, sờ soạng.
Sở Hám: Mỹ nhân sinh nõn nà như , thật khiến thấy thương tiếc. Không tuổi đời bao nhiêu, nhà ở , phu quân ?
Mỹ nhân: Ngươi tin bây giờ sẽ cắt đứt t.ử tôn căn của ngươi .
Sở Hám một tay đ.á.n.h ngất tiểu mỹ nhân yếu đuối mặt, híp mắt vác về nhà, đó......
Sở Hám: Mỹ nhân——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/47.html.]
Mỹ nhân: Bảo đao của uống máu, thử ?
Sở Hám: ...Mỗi đều một vật, là thứ quý giá nhất của con , từ bây giờ quyết định bảo vệ nó thật . Rồi kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n chạy .
Chu Hoãn: ……
Cho đến một ngày, Sở Hám cách núi biển đám đông, thấy đàn ông kinh diễm chúng nhân mây , lúc mới giật nhận mỹ nhân ôm lòng dường như là một nhân vật phi thường.
Chỉ thấy hạ bộ lành lạnh, thê t.h.ả.m đáng thương——
Công mặt dày ôm mỹ nhân về nhà x Thụ tâm ngoan thủ lạt bệnh yếu dễ chọc.
Chương 30: Thì Ra Là Ta Yêu Chàng -
Ngụy Tranh Thân Quân Duyên một cái, hai tìm một chiếc bát sạch sẽ, dựa hình cao lớn chen đám đông nạn dân, lâu , ánh mắt ghen tỵ và sợ hãi của , bưng một bát nước súp vàng trắng .
Mùi vị thứ thật sự dễ chịu, chỉ ngửi thôi thấy buồn nôn, huống chi là nuốt bụng, nhưng dù , Ngụy Tranh cũng chỉ uống một ngụm nhỏ, đưa phần lớn còn cho Trần Nhị Cẩu.
Bốn đang chia ăn, thì thấy mấy nạn dân tới, họ lượt chui chiếc lều phía , lâu , từ bên trong lôi một thứ.
Đó là t.h.i t.h.ể một bà lão, bộ xương tàn tạ còn dính thịt vụn, tứ chi gặm nhấm rách nát, bụng rách to một lỗ, nội tạng đỏ tươi kéo lê đất, dịch nhầy màu vàng nhạt kéo theo một vệt dài.
Trên khuôn mặt gầy trơ xương của bà , đôi mắt trống rỗng mở to, lên bầu trời tươi sáng và ấm áp.
Trần Nhị Cẩu mặt , đoán chuyện tối qua, nhưng khi tận mắt thấy, sự chuẩn tâm lý của đều sụp đổ ngay lập tức, Trần Nhị Cẩu , nơi cuối cùng của t.h.i t.h.ể .
Chiếc lều trống , Thân Quân Duyên tiến lên ném một nạn dân đang cố chiếm lều ngoài, khi Trần Nhị Cẩu bước , ngờ rằng trong lều còn một khác.
Đó là một bé gái, Trần Nhị Cẩu từng gặp, bên bờ hồ, nhớ rõ biểu cảm sống động của bé gái khi đẩy Uông Uý Chi, nhưng lúc , mặt nàng chỉ sự tê liệt trống rỗng, còn gì cả, nhớ đến t.h.i t.h.ể bé trai mà thấy trong hố sâu.
Trần Nhị Cẩu nàng sống sót qua đêm qua thế nào, nàng chỉ trong góc, một đống vải vụn rách rưới bốc mùi che phủ.
Nàng ở đó bất động, như một con rối rút hết linh hồn, mấy , Tống Thủ Sơn đặt nửa bát nước súp đang uống dở mặt nàng.
Bé gái cuối cùng cũng phản ứng, nàng ngẩng đầu , Trần Nhị Cẩu thể thấy rõ ràng điều gì đó đang đổi dữ dội trong mắt nàng, nơi đó, một ngọn lửa đen cháy lên.
Nàng lời nào nhận lấy chiếc bát trong tay Trần Nhị Cẩu, uống cạn một , Trần Nhị Cẩu khác với Tống Thủ Sơn, là một kẻ bụng ban phát lòng thương hại vô tội vạ, bé gái , nếu sống sót, chỉ thể dựa chính , thứ họ thể cho nàng, chỉ là nửa bát nước súp, và một câu .
may mắn , từ ngày đó trở , mỗi khi đến giờ phát thức ăn, bé gái đều dựa hình lanh lẹ của xin một miếng ăn, nhưng nhiều lúc, thức ăn khác cướp , chỉ là đó, những kẻ cướp thức ăn của nàng, cuối cùng đều vì nhiều lý do mà đầu vỡ hoặc cằm gãy.
hôm nay, mặt bé gái hiếm hoi lộ một nụ , Trần Nhị Cẩu theo ánh mắt nàng, một đàn ông trung niên, rõ vì lý do gì xảy xung đột với mấy nạn dân, những đó đập nát đầu, t.h.i t.h.ể họ kéo trong lều, cho đến khi đôi chân trần cũng kéo .