Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - 46.
Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:31:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thậm chí vì thêm một hai ngụm, giẫm đạp những yếu ớt chân, gãy chân cũng , gãy tay cũng xong, chỉ cần thể ăn nhiều hơn khác hai miếng.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, toát một thứ khí tức sắp tàn lụi, ngọn núi hoang trong nháy mắt như biến thành một khối u độc mọc trấn Thanh Sơn.
Ngược đàn ông gãy chân đang khó khăn bên cạnh chút khiến bất ngờ, thấy rõ sự khao khát trong mắt đàn ông , nhưng vây quanh như những khác, chỉ đầu , chui một chiếc lều.
Mấy ngoài rìa họ trở nên đặc biệt nổi bật, Triệu huyện lệnh sớm chú ý đến bên , ông đưa chiếc muỗng gỗ trong tay cho bên cạnh.
Có lẽ Ngụy Tranh trưởng thành, khác nhiều so với vẻ nhỏ bé gầy gò đây, Triệu huyện lệnh dường như nhận , còn Trần Nhị Cẩu, đối với Triệu huyện lệnh, sớm là kẻ c.h.ế.t ném khỏi chín tầng mây.
Vì ông chỉ Tống Thủ Sơn giả tạo vái chào: “Tống Tuần phủ, lâu gặp.”
Bốn đều gì, chỉ lạnh lùng ông , Triệu huyện lệnh như tự mãn, tự tiếp: “Tư vị nạn dân dễ chịu nhỉ?”
Ông vẫn còn đang khoe khoang huênh hoang, vẻ chột .
“Ngươi!” Tống Thủ Sơn tức giận, khuôn mặt vốn đoan chính nghiêm túc, lông mày nhíu chặt , tình trạng hiện tại của trấn Thanh Sơn quá rõ ràng, Triệu huyện lệnh tham ô hủ bại, bòn rút của công là chuyện bày mắt, tiền cứu trợ thiên tai phát đến tay họ, lén lút giam cầm nạn dân núi hoang, e rằng việc đang ở đây cũng là nhờ phúc của ông , xem ông định đến cùng .
Chỉ là những gầy trơ xương, vẻ mặt tê liệt, thể đau lòng, triều đại Ôn thị nơi như thế , những bách tính chịu khổ như thế, mặc cho vận dụng trí tưởng tượng thế nào cũng thể lường .
Trần Nhị Cẩu lúc bước , vỗ vỗ vai Tống Thủ Sơn, ý bảo đừng tức giận.
“Lén lút tham ô công quỹ, giam cầm bách tính là trọng tội, nhưng g.i.ế.c hại mệnh quan triều đình, đó là tội tru di cửu tộc, nếu chuyện vô tình truyền ngoài, huyện lệnh đại nhân ngươi gánh nổi , giấy gói lửa .”
Triệu huyện lệnh nữa, câu trực tiếp đ.â.m trúng yếu điểm của ông , ban đầu ông trực tiếp tay mà ném họ cái chuồng heo núi hoang , chính là vì ông dám, ông đợi Tống Thủ Sơn c.h.ế.t đói, c.h.ế.t khát c.h.ế.t thế nào cũng , chỉ là tự tay động thủ, ông sợ mang cái tội danh , cả đời sống trong lo sợ.
Tống Thủ Sơn cũng kẻ ngốc, lời Trần Nhị Cẩu , vẻ mặt như nuốt con ruồi của Triệu huyện lệnh, cũng phản ứng , tóm lúc vẫn c.h.ế.t , thì luôn cách thoát ngoài.
Buổi tối mặt trời lặn xuống, rút tia nóng cuối cùng đang nung đốt mặt đất .
Đỉnh núi hoang trọc lóc, gió lạnh thổi qua, cảm thấy chút lành lạnh, các nạn dân như xác sống biến thành vẻ mặt tê liệt, tựa sưởi ấm, mắt trống rỗng đang nghĩ gì, run rẩy, dường như sợ hãi màn đêm buông xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/46.html.]
Những giẫm đạp đến c.h.ế.t ban ngày tranh giành thức ăn, kéo , Trần Nhị Cẩu nghĩ, nơi cuối cùng của những t.h.i t.h.ể , e rằng chính là cái hố sâu ngâm t.h.i t.h.ể đầy mủ .
Bốn vây quanh trong một góc, Trần Nhị Cẩu cảm thấy đói, ngoài bữa sáng hôm nay, bụng họ trống rỗng, nhưng ai , vì giờ ai mà đói cơ chứ?
Thân Quân Duyên đối diện đưa tay ôm lỏng Tống Thủ Sơn, để tựa lòng , ngón tay tự nhiên bò lên má , xoa bóp ấn đường đang nhíu chặt, lúc cũng sợ gây nghi ngờ, xung quanh họ còn nhiều ôm sưởi ấm hơn.
Ánh mắt Ngụy Tranh dừng bàn tay Thân Quân Duyên đang ôm eo Tống Thủ Sơn, tự chủ xích gần Trần Nhị Cẩu một chút, cũng đưa tay ôm , nhưng Trần Nhị Cẩu khẽ liếc một cái, kẻ trong lòng quỷ lập tức dám động đậy.
Nửa đêm khó khăn chịu đựng cơn lạnh mà ngủ , Trần Nhị Cẩu mơ màng thấy một tiếng động sột soạt, giống như quanh họ.
Trong cơn mơ hồ mở hé mắt, một đôi chân bẩn thỉu lọt tầm mắt, đột ngột tỉnh , im trong lòng Ngụy Tranh, tai dựng lên.
Âm thanh đó lượt quanh họ một lúc, còn đưa tay lục lọi, Trần Nhị Cẩu thậm chí thấy tiếng bất mãn than phiền, đó rời khỏi chỗ họ, chui một chiếc lều phía .
Chiếc lều từ lúc Trần Nhị Cẩu họ đến đây, từng thấy ai bước , chỉ lác đác truyền một hai tiếng ho, đó phát hiện điều gì trong lều, reo lên một tiếng, vội vàng chạy khỏi lều, bỏ .
Trần Nhị Cẩu cứ tưởng , nhưng lâu , nhiều tiếng bước chân hơn vang lên, vẻ như ba bốn đang về phía , những nhanh chóng chui trong lều.
Ngay đó, một tiếng rên rỉ trầm thấp và tiếng tay chân đập nền đất dày vang lên.
Họ đang gì? Trần Nhị Cẩu tự hỏi trong lòng, tiếng giãy giụa ngày càng lớn, dần dần, Trần Nhị Cẩu phát hiện những nạn dân xung quanh đ.á.n.h thức, nhưng những đ.á.n.h thức mặt biểu cảm, mắt trống rỗng mở một lúc nhắm , thậm chí còn nở một nụ hả hê, dường như chuyện đang xảy trong lều, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, đáng kể.
Rất nhanh, tiếng giãy giụa nhỏ dần, theo là những tiếng bịch bịch nhẹ khiến rợn tóc gáy, giống như một mảnh vải rách, túm lấy phụt một tiếng xé từng chút một, xen lẫn tiếng nhai nuốt, giống như đang ăn gì đó, nhưng ngọn núi hoang gì để ăn chứ?
Âm thanh xuyên qua màng nhĩ, thần kinh, đến tận tủy não Trần Nhị Cẩu, trong đêm tối tĩnh mịch quỷ dị , kích thích rợn tóc gáy, run rẩy, thậm chí thấy tiếng răng c.ắ.n gân thịt phát tiếng “ken két”, khiến run rẩy từ đầu đến chân.
Hắn lặng lẽ bò dậy nửa trộm, đột nhiên một bàn tay to lớn, từ phía ôm chặt lấy eo, kiềm chặt .
Trong đêm tối tanh tưởi, Trần Nhị Cẩu đối diện với một đôi mắt trong veo, xếch lên, ánh mắt sâu thẳm, như một hồ nước sâu quyến rũ, thấy đáy.
Ngụy Tranh trở , kìm ôm chặt lấy , còn bận tâm Trần Nhị Cẩu sẽ nghĩ gì, tay luồn qua gáy , ấn đầu lòng .