Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - 42.

Cập nhật lúc: 2025-12-10 06:30:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy nạn dân vô cùng cảnh giác, lập tức dừng động tác, dựng tai lên về phía bên .

Ngọn núi hoang ngay cả một cọng cỏ cũng , thật sự khó ẩn nấp, đống đất thấp bé căn bản thể che giấu hình.

May mắn Thân Quân Duyên mắt nhanh tay lẹ, một tay kéo Tống Thủ Sơn lòng, ôm nửa thể dựa đống đất xổm xuống.

họ quên mất, đây là ngọn núi hoang ngay cả một cọng cỏ cũng , ánh nắng mặt trời treo bầu trời tươi sáng bán họ .

Một đầu của hai cái bóng kéo dài, nghiêng nghiêng lộ từ đống đất.

Mấy nạn dân , đặt con gà béo trong tay xuống, phủi tay dậy, cầm lấy cuốc, chĩa sắt các loại công cụ đặt bên cạnh, lặng lẽ vòng từ một bên đống đất.

Tống Thủ Sơn sấp trong lòng Thân Quân Duyên, tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực, cũng khỏi toát mồ hôi lạnh, đều tại quá bất cẩn.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Thân Quân Duyên khe khẽ bên tai Tống Thủ Sơn: “Lát nữa đếm đến ba, liền chạy ngoài.”

Tống Thủ Sơn gật đầu, một trói gà chặt, chạy chỉ thêm vướng tay vướng chân.

Tiếng bước chân càng gần hơn, ngay lưng đống đất họ đang trốn, đột nhiên dừng .

Tống Thủ Sơn may mắn nghĩ, họ phát hiện gì, định rời ?

nhanh, ý nghĩ nực của một chiếc cuốc phá tan.

Một chiếc cuốc đầy rỉ sét mạnh mẽ đào khối đất phía đầu họ.

Thân Quân Duyên đẩy về phía , hét lớn: “Chạy!” tung một cước đá mạnh tên nạn dân cầm cuốc.

May mắn những nạn dân chỉ vung tay loạn xạ, tay Thân Quân Duyên chống đỡ hai chiêu đ.á.n.h ngã xuống đất rên rỉ.

Kẻ canh gác đ.á.n.h bại, lên núi đương nhiên dễ dàng, hai , đang định lên.

Một trong những nạn dân đ.á.n.h ngã xuống đất, cùng với vạt áo rách, một tấm thẻ vàng ươm rơi từ n.g.ự.c .

Tên nạn dân mặt mày hoảng loạn, vội vàng quỳ bò xuống nhặt lấy nhét lòng.

chính cái thoáng qua , khiến Tống Thủ Sơn kinh hãi thất sắc, đẩy Thân Quân Duyên , cũng chẳng màng tên nạn dân vùng dậy tấn công , nắm lấy cánh tay lục lọi trong lòng.

Tên nạn dân chịu, điên cuồng đ.ấ.m đá: “Cái là của , là của .”

Thân Quân Duyên kéo Tống Thủ Sơn , sợ đ.á.n.h trúng, bước lên cánh tay khỏe khoắn nhấc tên nạn dân lên khỏi mặt đất, mặc cho giãy giụa thế nào, vẫn mạnh mẽ móc tấm thẻ đó đưa đến mặt Tống Thủ Sơn.

Tống Thủ Sơn nhận lấy cẩn thận xem xét một lúc, vẻ mặt ngưng trọng : “Đây là mệnh bài của Ngụy phủ.”

[Lời tác giả]

Càng càng mất tự tin, tiếp tục cố gắng thôi, tiện thể lén lút lăn lộn cầu cất giữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/42.html.]

Chương 27: Thanh Sơn Trấn Tuần Phủ -

“Thứ ngươi lấy ở ?”, Tống Thủ Sơn đưa tấm mệnh bài đến mặt tên nạn dân hỏi.

“Trả cho , đó là của .”, lẽ cam lòng đồ của cướp, tên nạn dân nhào tới nữa, nhưng sợ hãi Thân Quân Duyên bên cạnh, trời đàn ông trông lạnh lùng , cú đ.ấ.m giáng xuống đau đến mức nào.

Bị đàn ông lạnh lùng trừng mắt, chút rụt rè. Tống Thủ Sơn móc mấy lượng bạc từ trong lòng: “Ngươi cho thứ ngươi lấy ở , sẽ trả nó cho ngươi, nếu ngươi —”

Tống Thủ Sơn tiếp nữa, chỉ sang bên cạnh một chút, để lộ Thân Quân Duyên bên cạnh.

Tên nạn dân run rẩy một cái dễ phát hiện, khi cân nhắc lợi hại, nhận lấy bạc tay Tống Thủ Sơn: “Thứ nhặt ở khu nạn dân phía , nơi đó cứ cách một thời gian một lão già đến đưa mấy thứ khác dùng nữa.”

Tống Thủ Sơn liếc Thân Quân Duyên một cái, thấy gật đầu hỏi: “Vậy là ai sai các ngươi canh gác ở đây? Trên núi gì?”

Máu mặt tên nạn dân lập tức rút gần hết theo câu hỏi của , ánh nắng mặt trời, lộ vẻ tái nhợt: “Ta , cái gì cũng .”

“Ngươi thì tự lên xem chẳng sẽ rõ !”

Không ảo giác , khi tên nạn dân câu cuối cùng, biểu cảm dường như xen lẫn một tia oán độc, điều khiến Tống Thủ Sơn nảy sinh ý rút lui.

Tên nạn dân dậy chạy xa, hai về phía đỉnh núi, gió mát, nắng , lác đác còn gió nhẹ thổi qua, thời tiết bao.

“Đại nhân, bây giờ chúng nên lên ?”, trong con ngươi màu hổ phách của Thân Quân Duyên phản chiếu bóng hình Tống Thủ Sơn.

Tống Thủ Sơn tấm mệnh bài trong tay, về phía đỉnh núi một lúc: “Trước hết tìm lão già ở khu nạn dân .”, vẫn rút lui.

Trước khu nạn dân một lão già , bên cạnh ông đặt một chiếc xe bò, chiếc xe kéo nhiều thứ, vải vóc cũ kỹ, thức ăn thừa đổ bỏ, thậm chí còn kéo cả xác c.h.ế.t trong khu nạn dân vài .

Ông đang đất, tay đang bày biện một nắm vải vụn, bên cạnh đặt mấy đôi giày vải nhỏ.

Trước mặt ông hai , một khuôn mặt vuông vắn, một tuấn tú, nhưng thích mặt lạnh.

Tống Thủ Sơn móc tấm mệnh bài hỏi: “Lão gia, ông thấy thứ ?”

Lão già ngẩng khuôn mặt xanh tím lên, thứ hôm qua hại ông đ.á.n.h một trận, ông vốn nghĩ thể đổi chút tiền mua đồ ăn cho cháu trai, khác thấy, đ.á.n.h cho một trận cướp .

Lão già gật đầu, chậm rãi : “Thứ nhặt ở hậu viện Uông phủ hôm qua, cô gái nhỏ ở đó bụng lắm, chịu cho lão già mấy thứ dùng nữa......”

Lão già vẫn thao thao bất tuyệt, Tống Thủ Sơn và Thân Quân Duyên , trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc. Uông phủ?

Hắn thu tấm mệnh bài lòng, móc chút bạc đặt mặt lão già, lời cảm tạ rời khỏi khu nạn dân.

Ngoài cửa thành trấn Thanh Sơn, Triệu huyện lệnh đang lo lắng chờ đợi, lẽ Tuần phủ của trấn Thanh Sơn đến , nhưng ông chờ mấy ngày vẫn thấy động tĩnh, ông gửi tiền lên mấy , mới nhận tin sẽ gửi hình vẽ Tuần phủ cho ông .

mấy canh giờ trôi qua, ngoài cửa thành ngay cả một bóng ma cũng , lúc Triệu huyện lệnh đang nổi cơn thịnh nộ, kẻ điều đến chọc giận ông .

Một tên nạn dân quỳ sụp mặt ông , báo cáo chuyện Tống Thủ Sơn hôm xông núi hoang, ông giận đến mức rầm một tiếng đập mạnh chén trong tay xuống đất, mắng: “Đồ vô dụng”, đá tên nạn dân .

Loading...