Bà Quan , hai đứa nhỏ liền sang , chớp chớp mắt đầy ẩn ý. Trong ánh mắt cả hai ánh lên vẻ tinh nghịch, láu lỉnh.
“Mẹ thật hung dữ quá, tớ sợ c.h.ế.t khiếp!” Dương Tư Hạo châm chọc bạn.
Mèo Dịch Truyện
“Trước hiền, tính nết như bây giờ, nhưng mà khi sinh em trai thì tâm trạng càng ngày càng tệ. Dù thì tớ cũng quen .” Quan Giác thuận miệng , ghé sát tai khe cửa cẩn thận lắng . Trên khuôn mặt tròn trịa trắng nõn của cô bé vẫn còn vương hai vệt nước mắt khô cạn.
Cả hai chăm chú lắng một lát, ánh mắt Quan Giác liền ánh lên vẻ ngạc nhiên cùng hưng phấn tột độ: “Trên thế giới thật sự quỷ, ngầu quá mất!”
Dương Tư Hạo leo lên cửa sổ, tay vịn khung cửa bên ngoài, lơ đễnh : “Cha tớ bảo, mấy thứ đó đều là do bọn lừa đảo cố tình bày trò cho khác xem. Cậu mà thật sự tin quỷ thì đúng là ngốc thật đấy!”
Quan Giác phục, bĩu môi : “Cậu mới ngốc! Lúc nào cũng ‘cha tớ thế , cha tớ thế ’, suốt ngày nhắc cha mãi thôi. Dương Tư Hạo, còn là con nít mẫu giáo ? Có sang phòng bên cạnh uống sữa với em trai tớ ?”
Dương Tư Hạo hất cằm lên, vẻ mặt chẳng thèm chấp bạn: “Cậu đừng chọc tức tớ gì, mấy chiêu vớ vẩn của chẳng ăn thua gì với tớ . Cha tớ lợi hại đấy, cái gì cũng tuốt!”
Gương mặt bé tràn đầy sự kiêu ngạo khi khoe về cha .
“Vậy nếu cha phát hiện hôm nay lén lút chơi đến bây giờ còn về nhà, cha sẽ gì đây nhỉ?” Quan Giác rời khỏi cửa, thẳng, hai tay chống nạnh tới mặt bạn , nở một nụ đầy ẩn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-99.html.]
Nhà Dương Tư Hạo ở nội thành, nên mỗi khi nghỉ hè, sẽ về nhà bà ngoại chơi. Mà nhà bà ngoại gần biệt thự Quan gia, chỉ cách mấy con đường nhỏ.
Vì tuổi tác gần , hai đứa nhanh chóng kết . Hôm nay Quan Giác kể trong nhà đạo sĩ đến phép, Dương Tư Hạo tò mò lắm nên quyết định chạy sang xem.
Dương Tư Hạo dám với ông bà ngoại, vì chắc họ sẽ đời nào đồng ý cho qua nhà Quan Giác chơi buổi tối. Thế nên, mới lén gạt họ, tự trèo khỏi ban công phòng để .
Chuyện mà để cha , chắc chắn sẽ ăn đòn một trận trò.
Dương Tư Hạo bồn chồn. Cậu đầu ngoài cửa sổ, ngoài chỉ một màn đêm đen như mực nuốt chửng thứ, chẳng thể rõ bất cứ điều gì.
Cậu bé bắt đầu lo lắng, trời tối thế mà mò về thì kinh lắm, chút nào. nếu đợi đến sáng thì kiểu gì ông bà cũng phát hiện mất, sáng nào hai cũng dậy sớm sân tập Thái Cực mà.
Quan Giác thấy bạn chần chừ thì phá lên: “Ấy da, sợ ? Một dám đường đêm, mà nãy ai đó còn mạnh miệng bảo đời gì ma quỷ cơ chứ. là đồ nhát gan mà còn sĩ diện!”
Lũ con trai nhỏ tuổi vốn sĩ diện vô cùng, Dương Tư Hạo cũng ngoại lệ. Cậu bé vốn mạnh miệng , thể chịu đựng khi nghi ngờ, huống hồ còn con bé cùng tuổi nhạo nữa chứ. Dương Tư Hạo sầm mặt, mở toang cửa sổ, thò nửa ngoài xuống. Quan Giác giật nảy , cứ tưởng Dương Tư Hạo tức giận đến mức nghĩ quẩn nhảy lầu. Cô bé vội vàng lao tới ôm c.h.ặ.t c.h.â.n : “Này, đừng mà nghĩ dại c.h.ế.t ở nhà tớ đấy nhé! Sau thành ma vất vưởng siêu thoát , tớ lấy chồng thì bây giờ hả!”
Dương Tư Hạo cô bé ôm chặt khiến mất thăng bằng, cả lưng chừng bệ cửa sổ. Cậu bé đành bám chặt lấy vách tường, nghiến răng nghiến lợi quát: “Con ngốc ! Não úng nước ? Ai mà thèm c.h.ế.t ở đây chứ!