“Thưa , xin hãy giữ trật tự để phiền những hành khách khác.” Một nhân viên sân bay tới nhắc nhở nhẹ nhàng.
Lão Quan bình tĩnh hắng giọng: “Được , .” Anh giơ ngón cái về phía Thẩm Như Như, nhỏ giọng khen ngợi: “Thẩm đại sư, cô thật sự quá lợi hại. Đây là đầu tiên thấy một vẽ bùa mà dễ như uống nước .”
Mèo Dịch Truyện
Trong những vị “đại sư” mà ông mời đó, ai là diễn trò như hát tuồng sân khấu, bày đủ tư thế, tính khí thất thường, vẽ bùa phép với đủ loại yêu cầu liệt kê kín hai mặt giấy A4. Vậy mà cuối cùng chẳng một chút tác dụng nào.
Thẩm Như Như bình tĩnh gấp lá bùa thành hình tam giác và đưa cho Từ Dẫn Châu, đó cất giấy vàng và chu sa gọn gàng: “ mà, thuật nghiệp chuyên môn, vẽ nhiều, tất nhiên sẽ quen tay việc thôi.”
Bách Lý Vô Thù : “Đạo hữu Thẩm cần khiêm tốn, cô thật sự thiên phú vượt trội đối với thuật bùa chú. Nhập môn đến nửa năm mà đạt tới cảnh giới , đừng ông Quan từng thấy, ngay cả cũng từng bao giờ.”
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem cách thức. Thân là của Huyền môn, chỉ cần liếc mắt một cái là thể thiên phú cực cao của Thẩm Như Như. Cũng khó trách vì Vô Lượng Tổ Sư nhận cô tử.
Thẩm Như Như tiếp xúc nhiều với cùng ngành, thể phân biệt rốt cuộc Bách Lý Vô Thù thật chỉ khách sáo. Cô để bụng, : “Khi nào thể đánh bại hãy khen.” Chớp mắt nửa tiếng trôi qua, đến giờ kiểm tra vé và lên máy bay. Đoàn lên máy bay, ai nấy đều tự tìm vị trí xuống nghỉ ngơi. Hai tiếng , máy bay hạ cánh an tại thành phố S.
Sau khi xuống máy bay, Thẩm Như Như tách khỏi mấy Bách Lý Vô Thù và Từ Dẫn Châu. Cô đeo ba lô khỏi sân bay, liếc mắt một cái thấy chiếc xe việt dã màu tím sặc sỡ của Thẩm Thần Thần nổi bật giữa dòng xe cộ đông đúc.
Thẩm Như Như tới gõ cửa kính xe. Một lúc , cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt "yêu nghiệt" với đôi môi hồng, hàm răng trắng cùng mái tóc rối bời của Thẩm Thần Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-90.html.]
“Sao càng ngày càng trắng bệch thế?” Thẩm Như Như mở cửa xe, bước : “Tối qua nghỉ ngơi tử tế ? Đầu tóc bù xù cả lên.”
Thẩm Thần Thần lấy một lọ nước nhỏ mắt, ngẩng đầu nhỏ vài giọt mắt uể oải : “Bận c.h.ế.t , tăng ca suốt đêm mà. Không thì lấy thời gian về nhà với cha trong ngày kỷ niệm ngày cưới chứ…”
“Lái xe mệt mỏi dễ gây tai nạn c.h.ế.t lắm, em còn sống thêm mấy năm cơ.” Thẩm Như Như đoạn, nhanh chóng tháo dây an , mở cửa bước xuống xe: “Anh ghế phụ , để em lái cho.”
Thẩm Thần Thần vốn đang ngái ngủ, thấy cũng nhanh chóng xuống xe nhường chỗ cho em gái. Anh ngáp ngắn ngáp dài, miệng lẩm bẩm: “Như Như, vẻ em sống ở trấn Mộ Nguyên thoải mái thật đấy, trông da thịt hơn hẳn hồi học, khí sắc cũng hơn nhiều.”
“Tự mở cửa hàng nên thức đêm, tất nhiên sắc mặt chứ.” Thẩm Như Như khởi động xe, khẽ bẻ lái cho xe lăn bánh. “Thêm đó, nhịp sống ở đó chậm rãi, dễ chịu. Ban ngày bán hàng, buổi tối tập yoga và xem phim, thời gian rảnh rỗi nhiều vô kể.”
“Thôi , em đừng nữa, .” Thẩm Thần Thần lập tức động tác ngăn , tỏ vẻ bất mãn: “Ông ngoại tàn nhẫn thật đấy!” Anh đeo kính râm lên, nhắm mắt và dựa lưng ghế: “Anh ngủ một chút, về đến nhà thì gọi dậy nhé.”
Thẩm Như Như liếc trai, khóe môi khẽ cong lên, đó lặng lẽ tăng nhiệt độ điều hòa.
Bảy giờ tối, bữa cơm gia đình nhà họ Thẩm diễn trong khí vui vẻ, ấm cúng. Vì công việc, học tập và trăm ngàn bận rộn khác, cả bốn thành viên trong nhà lâu lắm thể quây quần bên . Dì Đinh đầu bếp trổ hết tài nghệ chuẩn một bàn thức ăn thịnh soạn. Ngay cả Thẩm, lâu xuống bếp, cũng đích nấu một nồi canh vịt hầm hạt dẻ, bảo rằng món là để bồi bổ cho hai em Thẩm Thần Thần và Thẩm Như Như.