Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Ái Trân cũng thấy con trai lý. là chỉ một chút mùi thôi, ảnh hưởng đến sức khỏe? Bà do dự, : “Thế nhưng mà con ở trường…”
Tiểu Bàn thờ ơ đáp: “Tụi nó chơi với con thì thôi, con cũng chẳng thèm chơi với tụi nó. Có mà lo? Cần gì lãng phí tám trăm nghìn gì!”
Mèo Dịch Truyện
Triệu Hằng Nhất cạnh, thấy liền sửng sốt. Rõ ràng khi đến đây bàn bạc xong xuôi cả mà? Tại giờ Tiểu Bàn đổi ý trắng trợn như chứ?
“Hay là để cháu mua cho nhé, thứ thật sự hiệu quả mà.” Cậu liền bước lên một bước, định bỏ tiền mua giúp. Hai con Tiểu Bàn thì vẫn im lặng, một lời nào.
Thẩm Như Như ngoài quan sát, coi như thấu . Rõ ràng là họ hề bỏ tiền . Cô xua tay từ chối: “Cháu mà, bán cho trẻ vị thành niên. Nếu họ bỏ tiền thì thôi , cháu cứ giữ tiền mà mua đồ ăn vặt .”
Mặt Lưu Ái Trân lập tức đỏ bừng, bà gằn giọng: “Cô chuyện kiểu gì thế hả? Cái gì mà bỏ tiền? Mấy thứ bùa chú của cô rõ ràng, đến cả sản phẩm dùng thử cũng thì mà tin ? thấy cô đúng là đồ lừa đảo! Chắc do khứu giác của cô vấn đề nên mới ngửi thấy mùi đó nhỉ?”
“Bà nghĩ thì tùy.” Thẩm Như Như nâng cằm hiệu cho Triệu Hằng Nhất: “Cậu sân cho vịt vàng nhỏ ăn , đừng nhúng tay mấy chuyện .”
Lưu Ái Trân lập tức túm chặt Triệu Hằng Nhất cho . Bà lớn tiếng chất vấn: “Cậu và cái con bé lừa đảo quen đúng ? Có và cô thông đồng với để lừa tiền của hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-6868.html.]
Phố cổ Duyên Hà ở thị trấn Mộ Nguyên là một nơi yên bình và ít chuyện rắc rối. Phố cổ ít qua , phần lớn
Người dân nơi đây gắn bó qua bao thế hệ, quen thuộc đến từng ngóc ngách, từng khuôn mặt. "Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân" – câu đặt ở phố cổ quả thực vô cùng phù hợp. Cư dân hiền lành, vẫn giữ nếp sống chậm rãi, từ tốn trong việc, từ lời ăn tiếng đến hành động. Vì , những màn cãi vã ồn ào là cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy.
Vậy mà, khung cảnh ầm ĩ mà Lưu Ái Trân tạo cửa Kính Hoa Duyên lập tức thu hút sự chú ý của bộ khu phố. Giờ cơm trưa, ít đang dùng bữa tại nhà cũng chẳng ngại bưng theo bát cơm nóng hổi, đổ xô vây quanh cửa tiệm để xem náo nhiệt. Có lẽ quen thói ngang ngược ở nhà, Lưu Ái Trân chẳng hề bận tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của đám đông. Ngược , bà còn đà lấn tới, nắm chặt lấy tay Triệu Hằng Nhất, gắt lên: “Cái mùi hôi nách , phẫu thuật ở bệnh viện chỉ tốn ba, bốn ngàn tệ là cùng. Đằng , cái thứ bùa chú của cô dùng hai ba năm, còn chẳng thật giả , mà dám hét giá tám trăm tệ! là chặt c.h.é.m trắng trợn!”
Triệu Hằng Nhất dù vẫn còn non nớt, từng trải qua cảnh tượng nào như . Tiếng la hét chói tai bên tai khiến bé hoảng loạn tột độ, tay chân luống cuống, vội vã giải thích: “Thật sự lừa đảo ạ, cháu kiểm chứng kỹ mới giới thiệu cho Tiểu Bàn mà. Vả , cháu cũng thiếu tiền đó.”
Lưu Ái Trân càng thêm bốc hỏa: “Cậu thế là ý gì? Coi thường nhà chúng ? Có tiền thì phép ngông nghênh, sỉ nhục khác thế hả?!”
Triệu Hằng Nhất: “…”
Tiểu Bàn nãy giờ vẫn cạnh giả vờ như liên quan đến , lúc mới vội vàng bước kéo tay Lưu Ái Trân, cố gắng gỡ bà khỏi Triệu Hằng Nhất: “Mẹ, Hằng Nhất là bạn của con mà, sẽ lừa con .”
Lưu Ái Trân trừng mắt lườm con trai: “Con thì cái quái gì? Mấy đứa lừa đảo bắt đầu từ bạn bè thiết nhất đấy!”