Đầu bút chấm chu sa, nhẹ nhàng chấm xuống giấy vàng. Những đường nét uyển chuyển, mượt mà, cong vòng ngoằn ngoèo, móc ngang phẩy mác… tất cả hiện từ đầu bút, chỉ thực hiện trong một .
Đơn giản như một nét vẽ phác họa bình thường.
Thẩm Như Như liền một mạch vẽ xong gần trăm lá Bùa Ích Khí, mãi đến khi mắt mỏi mới dừng bút. Nếu là bình thường, cô vẽ xong một trăm lá bùa như chắc kiệt sức từ lâu , mà giờ chẳng cảm thấy gì, tay đau, eo mỏi. Chỉ đôi mắt vì tập trung quá lâu nên khô rát.
Đột nhiên thứ thông suốt, tâm trạng Thẩm Như Như cực kỳ . Cô ngâm nga khe khẽ, gấp từng lá bùa thành hình tam giác nhỏ cẩn thận cho hộp gỗ để phân loại. Thu dọn sạch bàn, cô cẩn thận cất một lá Bùa Ích Khí túi, định đưa cho Từ Dẫn Châu mang theo bên .
Bước đến khu vực giếng trời, Thẩm Như Như kìm khẽ rón rén bước chân. Mặt trời xuống núi, ánh nắng chiều tà đổ xuống mái hiên, nhuộm vàng cả gian. Từ Dẫn Châu nhắm mắt tựa ghế, dường như . Ánh nắng màu vàng cam hắt lên , tạo thành những mảng bóng mờ, khiến đường nét trong ranh giới sáng tối trở nên mơ hồ, như phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác tựa như một bức ảnh cũ phai màu.
Trong đầu Thẩm Như Như bỗng hiện lên hình ảnh nam phụ Fujii Itsuki đang sách trong góc thư viện, trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng “Thư Tình”.
Mặc dù nhân vật và khung cảnh hề bất cứ điểm chung nào, nhưng loại cảm giác yên tĩnh đến nao lòng tương đồng đến lạ.
Dù bước chân của cô nhẹ, nhưng Từ Dẫn Châu vẫn đánh thức. Trong mắt vẫn còn vương chút buồn ngủ, khẽ hỏi: “Trời tối ?”
“Ừm.” Thẩm Như Như đưa túi bùa Ích Khí cho , dặn dò luôn mang theo bên : “Rất cho sức khỏe đấy.”
Từ Dẫn Châu nhận lấy, liếc sắc trời : “Cô Thẩm, cảm ơn cô tiếp đón.”
Thẩm Như Như mỉm : “ cũng cảm ơn chiếc đèn bí ngô của chứ.”
Sau khi Từ Dẫn Châu rời , Kính Hoa Duyên liền treo biển báo nghỉ. Tâm trạng Thẩm Như Như vui vẻ một bữa tối thịnh soạn, còn chia một phần cho chú vịt vàng bé nhỏ. Ăn uống no nê, cô ngả dài ghế sofa, định bụng gọi cho Vương Tây Nhã để tán gẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-65.html.]
Chưa kịp thực hiện, "chủ cũ" của chú vịt vàng tới.
Triệu Hằng Nhất xách một túi ni lông nhỏ bước , chạy thẳng tới khu giếng trời: “Bà chủ ơi, cháu mang đồ ăn đến cho bé vịt đây!”
Cậu nhóc chạy đến cạnh cái tổ, tiên trầm trồ một hồi về chiếc đèn bí ngô, đó đặt túi ni lông xuống đất, mở để lộ mấy con giun tươi sống đang bò lúc nhúc bên trong.
Mèo Dịch Truyện
Chú vịt vàng thấy giun mừng quýnh, kêu cạc cạc chạy tới, cái đầu nhỏ rúc túi mổ liên tục, ăn khoái chí.
Thẩm Như Như tựa cửa từ xa, dám gần. Là một sinh viên ngành y, cô sợ xác chết, sợ nhện, sợ gián, nhưng đặc biệt sợ loại động vật mềm trơn ướt nhầy nhụa . Cô thậm chí còn dám lâu.
Triệu Hằng Nhất điều đó, ngây ngô chú vịt vàng ăn: “Bà chủ, cháu chỉ thể đến đưa đồ ăn cho vịt con tầm chiều tối mỗi ngày thôi, ban ngày cháu còn học thêm. Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, khả năng là chỉ đến cuối tuần, vì trường học ở nội thành, cháu sẽ ở nội trú ạ.”
Thẩm Như Như "ừm" một tiếng: “ sẽ chăm sóc nó thật .”
Triệu Hằng Nhất sờ đầu vịt hì hì một lúc, mới chợt nhận : “Trong tổ hề hôi tí nào, một chút mùi cũng , vịt vàng cũng ! Bùa khử mùi thần kỳ thật đó, bà chủ, chị là đạo cô tục ?”
Thẩm Như Như: “...”
“Đương nhiên đạo cô, cửa đạo còn bước nữa là.” Cô ngẫm nghĩ, một cách chắc chắn lắm: “Loại như chúng , dân gian hình như gọi là bà đồng.”
Triệu Hằng Nhất: “...Bà đồng hình như tuổi tác đều lớn ạ.”