Thẩm Như Như nhất thời gì, cô trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Vừa nãy sát khí chui cánh tay em nhanh chóng biến mất tăm. Sư phụ em từng , em là linh thể trời sinh, sát khí chẳng thể gì em. Có lẽ đây cũng là nhờ công lao của linh khí, nếu thường xuyên ghé Kính Hoa Duyên chơi, một ngày nào đó bệnh tình sẽ thuyên giảm khỏi hẳn.”
“Anh xin mượn lời chúc của cô.”
Mãi cho đến tối muộn, Từ Dẫn Châu mới rời khỏi Kính Hoa Duyên.
Lúc Thẩm Như Như đóng cửa nghỉ ngơi mới chợt nhận một cách chậm chạp, cô vẫn trả đôi khuyên tai cho !
Thoáng cái, Lý Mạnh Huy cứu khỏi sa mạc tròn một tuần. Lâm Hạo gửi tin nhắn báo cho Thẩm Như Như , hôm nay ông xuất viện, ngày mai sẽ về trấn Mộ Nguyên, và hẹn mời cô một bữa cơm.
Cô cũng chẳng khách sáo, đáp gọn lỏn một chữ “Được”.
Sáu giờ tối, cô chuyển những chậu hoa mái hiên trong, chuẩn đóng cửa nghỉ ngơi.
lúc đó, một trai trẻ vội vã bước , n.g.ự.c ôm một chiếc giỏ tre nhỏ: “Chị chủ, em mua bùa đuổi côn trùng ạ.”
Thẩm Như Như đầu , thoáng chút kinh ngạc: “Là ? Không sợ lừa gạt ?”
Triệu Hằng Nhất chút ngại ngùng: “Sau khi về, em hỏi thăm , chỗ của chị khá tiếng tăm ạ.”
Điều quan trọng là những từng mua bùa ở đây đều khẳng định hiệu nghiệm, đồng loạt khen ngợi. Chuyện quả thực hiếm , lừa đảo chắc chắn thể đến mức độ như .
“Cậu một ?” Thẩm Như Như liếc ngoài cửa một cái: “Vẫn câu cũ: bán cho vị thành niên. Muốn mua bùa thì phụ cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-57.html.]
Tám trăm tệ một lá bùa hề rẻ. Với mức chi tiêu ở trấn Mộ Nguyên, tiền đủ để một sống thoải mái cả tháng trời. Đứa trẻ mà giấu gia đình mua, lỡ phụ đến Kính Hoa Duyên loạn thì phiền phức lớn.
Triệu Hằng Nhất mặt mày ủ rũ: “Chị chủ ơi, chị linh động một chút mà. Em sợ con vịt nhỏ sẽ rắn ăn mất!”
Vịt nhỏ?
Thẩm Như Như liền thò đầu qua, thì thấy trong chiếc giỏ tre n.g.ự.c lót một lớp cỏ khô thật dày, một chú vịt con vàng óng, bé bằng bàn tay, đang ngoan ngoãn yên trong đó, đôi mắt nhắm nghiền, cái đầu nhỏ xíu, vô cùng đáng yêu.
“Nuôi trong nhà yên ấm thế thì rắn ăn chứ?” Chú vịt con đáng yêu quá, Thẩm Như Như nhịn mà ngắm thêm mấy nữa.
Triệu Hằng Nhất gãi đầu: “Chú vịt là do em nhặt về, nhưng trong nhà cho nuôi, nên em lén lút một cái ổ cho nó bên bờ sông. Giờ trời đang nóng, trong bụi rậm thể rắn, em lo là...” Nói , thò tay móc chú vịt , nhẹ nhàng tách chân nó cho Thẩm Như Như xem: “Hơn nữa, bên bờ sông nhiều muỗi, chân nó đốt bao nhiêu nốt nè!”
Thẩm Như Như liếc , đôi chân ngắn mảnh mai của chú vịt đầy những nốt đỏ tấy, quả thật muỗi đốt ! Chú vịt con đánh thức, mà cũng hề ồn, vẫn ngoan ngoãn yên trong lòng bàn tay Triệu Hằng Nhất.
Triệu Hằng Nhất cầu xin nữa: “Chị chủ ơi, chị bán cho em mà, em mang theo tiền mừng tuổi , tuyệt đối thiếu ạ!”
Đôi mắt Thẩm Như Như sáng rỡ, cô chằm chằm chú vịt nhỏ hồi lâu, khoát tay : “Thôi , nể tình nó đáng yêu như , chị tặng một tấm.”
Mèo Dịch Truyện
Chú vịt vàng nhỏ linh tính. Thẩm Như Như khâu lá bùa đuổi côn trùng một chiếc túi phúc nhỏ, đeo cổ chú vịt. Chú vịt chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn ngẩng đầu lên cô, dáng vẻ bất động chớp chớp đôi mắt bé xíu trông vô cùng đáng yêu.
Thắt xong sợi dây của chiếc túi, Thẩm Như Như nhịn xoa xoa cái đầu lông mềm mại của chú vịt vàng, khuyên Triệu Hằng Nhất: “Nó còn non nớt thế , để nuôi một bên bờ sông thì đáng thương quá. Hơn nữa, dễ trộm mất, cũng chẳng thể cả ngày bờ sông canh chừng mãi . Hay là tìm một nhà nào đó nuôi gà vịt để gửi nuôi hộ, như chỉ đồng bạn mà còn an hơn nhiều.”