Vị đạo hữu xong thì mất hẳn hứng thú: “Phía Tam Thanh Quan của chúng cũng một dòng suối núi sạch, nước uống ngọt lắm, các vị cũng thể đến thử xem .”
Thẩm Như Như : “Nước suối khi tinh lọc chắc chắn sẽ càng ngon hơn nữa. Chi bằng đạo hữu mang về thử xem?” Cô đưa cho một lá ‘Bùa Tịnh Thủy’: “Đây là bùa chú đặc trưng của Huyền Thiên Quan chúng , chỉ cần thả nước là thể tinh lọc nguồn nước, khiến nó trong sạch tinh khiết.”
Vị đạo hữu do dự. Dù trong lòng còn chút hoài nghi về công dụng của lá bùa tinh lọc, nhưng vẫn nhớ rõ việc Thẩm Như Như hô mưa gọi gió, triệu sấm sét trong Hội nghị giao lưu . Vậy nên, vẫn đưa tay nhận lấy lá bùa với vẻ trịnh trọng: “Cảm ơn Thẩm quan chủ.”
Anh nhận lá bùa, mấy vị đạo hữu khác cùng bàn cũng lập tức xin một ít. Rồi khi mấy đạo hữu ở bàn bên cạnh tới kính rượu, thấy câu chuyện, họ cũng ngần ngại xin thêm. Sau bữa tiệc mừng thọ, nguyên một xấp giấy vàng trong ba lô của Thẩm Như Như vơi đáng kể, tất cả đều dùng để vẽ ‘Bùa Tịnh Thủy’ tặng cho .
Tiệc mừng thọ kết thúc, các đạo hữu chuẩn chào tạm biệt cụ ông thì ông Dư lên tiếng mời. Ông cho tối nay trang viên đặc biệt mời đoàn kịch về biểu diễn, tha thiết mời nán một đêm để thưởng thức hẵng về. Các đạo sĩ thường hiếm khi việc gấp gáp, chỉ một vài lịch trình từ thì rời , còn đa những vị rảnh rỗi đều quyết định ở trang viên một đêm. Tuệ Trí vốn thích xem kịch, tối nay buổi biểu diễn liền quyết định ở thêm một đêm. Trước khi , Thẩm Như Như giao phó bộ công việc kinh doanh của Kính Hoa Duyên cho Mạch Mạch và Vưu Nhất. Chuyện trong đạo quan thì Chiêm Hạc tọa trấn, còn Từ Dẫn Châu sẽ giúp cô tiếp đón những vị khách ghé thăm buổi tối. Vì , cô cũng chẳng gì vội, ở thêm một đêm cũng chẳng .
Mèo Dịch Truyện
Buổi chiều, tiệc tan, ông Dư dẫn tham quan phòng việc của . Bên trong bày biện đủ loại đồ gỗ, đồ giấy tinh xảo cùng những món đồ thủ công độc đáo từ nhiều chất liệu khác, cả gian ngập tràn hương gỗ trầm ấm. Vách tường trong phòng việc chất đầy những con rối điêu khắc tinh xảo đến sống động như thật. Chúng đều gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy và hai vệt má hồng, qua khá đáng sợ.
Ngoài , trong một góc phòng còn mấy chiếc giỏ tre chất chồng lên . Có nhận , đây chính là những chiếc giỏ mà ông Dư từng mang bán ở Hội nghị giao lưu . Một vị đạo hữu vui vẻ đề nghị: “Ông Dư, thể mượn chiếc giỏ một lát ? Lúc đến đây thấy phía trang viên một con sông, chi bằng chúng núi câu cá, vớt cá giải khuây một chút ?” Dù cũng rảnh rỗi, các đạo hữu khác cũng nóng lòng thử sức. Ông Dư xua tay : “Cứ cầm hết , để đó cũng chỉ bám bụi mà thôi.”
Mọi cầm giỏ tre từ cửa của trang viên, quả nhiên thấy một con sông. Con sông rộng lắm, chỉ ba mét, nhưng vẻ sâu, nước trong vắt đến mức thấy đáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-373.html.]
Tuệ Trí cũng cầm một chiếc giỏ tre đến bờ sông khoanh chân xuống. Sau đó nắm quai giỏ và nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt nước: “Quan chủ, lát nữa mà vớt cá thì chúng mượn nhà bếp của trang viên nấu một nồi canh cá nhé. Cả ngày nay chẳng ăn gì, sắp đói lả đây!”
Thẩm Như Như xổm bên cạnh, chăm chú xuống: “Được thôi, để xem ở đây thể vớt loại cá gì nào?”
Cô dứt lời, một con vật trông giống rắn bất ngờ nhảy vọt lên khỏi mặt nước, lao thẳng trong giỏ của Tuệ Trí.
“Ồ, ngờ ở đây lươn đồng.” Tuệ Trí , mắt sáng lên: “Thứ mà nấu canh thì còn gì bằng!”
Thẩm Như Như âm thầm lùi xa một chút. Cô thật sự tâm trạng để thưởng thức mấy loại động vật giống rắn .
Một lát , một con cá diêu hồng khác nhảy tọt giỏ…
Suốt cả buổi trưa, đều bên bờ sông, ai nấy cũng vớt vài con cá, thu hoạch khá bội thu.
Hầu hết các đạo hữu chỉ trải nghiệm niềm vui câu cá, nên khi bắt đều thả về sông. Chỉ một vài giống Tuệ Trí là chuẩn mang cá đó về trang viên để chế biến món ăn.