Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Như Như trở nhà ăn, vội vàng uống cạn nửa ly sữa đậu nành còn , đó nhét nốt chiếc bánh quẩy cuối cùng miệng, lập tức vội vã chạy đến cửa hàng để mở cửa bán hàng.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua thật nhanh, cứ như mới ăn sáng xong, chớp mắt đến trưa. Sau gần nửa ngày, công việc trong cửa hàng vẫn cứ xoay như chong chóng ngơi nghỉ, Thẩm Như Như bận rộn đến nỗi kịp uống lấy một ngụm . Vào buổi trưa, trời nắng nóng oi ả, cuối cùng lượng khách mới dần thưa thớt. Thẩm Như Như rót một tách , xuống nghỉ ngơi lấy sức. Một lúc , Từ Dẫn Châu mang theo một bát tổ yến chưng đường phèn cửa hàng: “Dì Châu hầm riêng cho em đấy.” Thẩm Như Như đang khát, liền bưng lên uống vội một ngụm. Vị tổ yến ngọt dịu lướt qua cổ họng khô khốc, dễ chịu vô cùng. Cô nhịn uống thêm hai ngụm nữa, bát tổ yến nhỏ nhanh chóng cạn đáy.
Thấy cô uống nhanh đến , Từ Dẫn Châu khẽ nhướng mày, cất chiếc bát nhỏ trong giỏ: “Anh lấy thêm cho em.” Anh dáng cao ráo, chân dài, sải bước đến cửa. Thẩm Như Như kịp phản ứng, bước nhanh mất, cô đành chịu để theo ý .
lúc , Tiểu Bối từ cửa bước , tay cầm một chiếc bánh rán nóng hổi: “Linh Khê ăn cơm nên bảo tớ mang cái đến cho . Nếu đói bụng thì ăn một chút, ngon lắm đấy.” Sau khi uống tổ yến, Thẩm Như Như cảm thấy thèm ăn hơn một chút. Lúc cô ngửi thấy mùi bánh rán thơm lừng, bụng cô liền réo lên hai tiếng. Cô cầm bánh rán đang định cắn một miếng thì đột nhiên từ ngoài cửa bước . Đó là cha của Tiểu Bối và một đàn ông lạ mặt. Ngay khi thấy ba , nụ mặt Tiểu Bối lập tức vụt tắt, thậm chí còn lộ rõ vẻ chán ghét mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-350.html.]
Người đàn ông lạ mặt đó ai khác chính là khoa trưởng Trần, tên thật là Trần Pháp. Trông khá trẻ, chừng
Trần Pháp, ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh dày dặn, phong thái chỉn chu, đoan chính, dáng cao ráo, mặt đều hảo. Ánh mắt lướt qua Thẩm Như Như, cuối cùng dừng Tiểu Bối, vẻ mặt lộ rõ vẻ áy náy, : “Tiểu Bối, thừa nhận tiếp cận em là mục đích riêng, nhưng từng ý định hại c.h.ế.t em. Vị Đại sư từng , chỉ cần khống chế , em sẽ , cùng lắm là cơ thể suy yếu một chút, tuyệt đối nguy hiểm đến tính mạng. Anh cam đoan, chỉ cần em chấp nhận cưới , sẽ đối xử với em cả đời. Toàn bộ tài sản tên , đều thể sang tên cho em. Cha em, cũng sẽ chăm sóc chu đáo, em cần bận tâm bất cứ điều gì.”
Mẹ Tiểu Bối cũng vội vã khuyên can: “Con còn gì nữa đây? Khoa trưởng Trần với con đến mức nào! Nói lùi một bước, hai đứa con quan hệ sâu đậm như , đời mắc nợ con. Con suy nghĩ cho kỹ …” Trần Pháp bất ngờ thản nhiên thừa nhận, khiến tất cả những lời chất vấn đang chực trào của Tiểu Bối đều ứ nghẹn trong cổ họng, thốt nên lời. Tiểu Bối tức giận tuyên bố: “Trần Pháp, đừng tìm nữa, sẽ bao giờ đồng ý !” Cha Tiểu Bối trừng mắt giận dữ, định lên tiếng nhưng Trần Pháp vươn tay ngăn . Sắc mặt vẫn dịu dàng, trong mắt lộ rõ nét mất mát, nhưng cũng hề miễn cưỡng ép buộc: “Nếu như em , cứ coi như chuyện gì xảy . Em yên tâm, sẽ quấy rầy em nữa.” Nói , xoay rời khỏi Kính Hoa Duyên. Trần Pháp là , khi đảm bảo quấy rầy Tiểu Bối, ngay trong ngày hôm đó rời khỏi thị trấn Mộ Nguyễn, dứt khoát, hề dây dưa níu kéo. Cha Tiểu Bối thì tức đến giậm chân, một rể kim quy như mà nắm giữ, mất thì tìm ? Bọn họ quát mắng Tiểu Bối một trận, nổi giận đùng đùng về khách sạn thu dọn hành lý định về thành phố B, nào ngờ kịp cất bước thì nhận giấy triệu tập của tòa án thành phố C.
Mèo Dịch Truyện