Thẩm Như Như thể ngờ nhận câu trả lời như , ánh mắt cô phút chốc ngập tràn vẻ thương cảm: “Tội nghiệp thật.”
A Quý thở dài thườn thượt: “ , cô chủ Thẩm hình như cũng độc ? Đến lúc cô cũng nên tìm một ai đó , đừng vết xe đổ của nhé.”
Thẩm Như Như khẽ chớp mắt, thu vẻ thương cảm: “…… Quả thực ế cũng oan uổng chút nào.”
Đuổi khéo A Quý cái đồ miệng quạ đen , Thẩm Như Như mới đóng cửa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Mèo Dịch Truyện
Trời còn sớm nữa, cô tắt đèn xuống. Hơn mười phút trôi qua, đầu óc cô vẫn vô cùng tỉnh táo, chẳng chút buồn ngủ nào.
Sát khí Từ Dẫn Châu nặng đến nỗi ngay cả quỷ cũng khiếp sợ…… Rốt cuộc những gì? Thẩm Như Như cảm thấy như một sợi lông vũ đang gãi nhẹ trong lòng, kìm sự tò mò.
Ngày mai, lúc dâng hương, cô sẽ hỏi Tổ sư gia thử xem .
Một tiếng sét bất chợt vang lên bên tai, Thẩm Như Như mở bừng mắt, giật tỉnh giấc, cả vã đầy mồ hôi lạnh.
Ngoài trời, tiếng sét vẫn ầm ĩ, mưa to như trút nước, những viên ngói mái hiên kêu răng rắc ngừng. Thẩm Như Như lau vội mồ hôi lạnh, cầm chiếc điện thoại tủ đầu giường, liếc màn hình. Cô kinh ngạc lật bật dậy.
Vậy mà hơn mười hai giờ đêm !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-35.html.]
Thẩm Như Như vội vàng mặc quần áo , mở cửa, cô thấy khu giếng trời đọng một lớp nước, cao ngang mắt cá chân. Cô tìm áo mưa khoác , bước vũng nước đọng để kiểm tra đường ống thoát nước. Hai chiếc lá kẹt cứng ở miệng cống, cộng thêm mưa quá lớn, khiến tốc độ thoát nước kịp. Cô nhặt bỏ lá , tốc độ nước chảy thoát lập tức nhanh lên trông thấy.
Giải quyết xong vấn đề thoát nước, cô bước trong cửa hàng, cởi áo mưa , treo lên móc ngoài cửa. Cầm kéo lên, chuẩn bắt tay công việc, mấy bó hoa nhà họ Từ hôm nay vẫn giao. Kéo còn kịp chạm cành hoa nào thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ.
Trời mưa lớn như thế , là ai đến tìm cô?
Thẩm Như Như bỏ kéo xuống, mở cửa. khoảnh khắc cô kéo cánh cửa , những hạt mưa theo gió ào nhà, nền trời, một tia chớp sáng chói bất chợt xẹt qua. Dưới ánh chớp rạch ngang trời, Từ Dẫn Châu đó, tay cầm một chiếc ô cán dài màu đen. Gương mặt thon gầy, tái nhợt của nổi bật hẳn ánh sấm chớp ầm ầm, càng khiến trông yếu ớt đến chịu nổi, cứ như thể thể ngất lịm bất cứ lúc nào trận mưa lớn. Anh hẳn chờ một lúc lâu, giày và ống quần đều ướt sũng vì nước mưa.
Thẩm Như Như vội vàng né sang một bên: “Anh Từ, mau , mưa to thế còn ngoài, cẩn thận cảm.”
Đối với một vốn dĩ sức khỏe kém, còn mắc các bệnh về tim mạch như , cho dù chỉ cảm lạnh thông thường cũng thể gây hậu quả nghiêm trọng.
Từ Dẫn Châu thu gọn ô bước : “Cô Thẩm, chuyện tối qua thật sự xin .”
“Tối qua ?” Đầu óc Thẩm Như Như vẫn còn lờ đờ vì thức giấc, kịp suy nghĩ nhanh nhạy: “Anh chuyện mua bùa đêm qua ?”
Từ Dẫn Châu trầm mặc cô chăm chú, thấy cô thực sự chút sợ sệt nào, khỏi thắc mắc: “Cô sợ?”
Thẩm Như Như sững sờ giây lát, đó mới hiểu. Anh hẳn là thấy sáng nay giao hoa, cho rằng cô dáng vẻ tối qua của dọa cho sợ, dám . Cô bật , khép cửa, chặn nước mưa bên ngoài: “Anh Từ, nghĩ nhiều , còn dám ăn với quỷ, sợ ? Có điều tò mò, tại thể thấy quỷ? A Quý tu hành trong Huyền Môn, sát khí nặng.”