Tuệ Trí Thẩm Như Như mấy , nhận xét: “Quan chủ, hôm nay sắc mặt của cô thật , trông rạng rỡ hẳn.”
Mèo Dịch Truyện
“Thật ?” Thẩm Như Như nhẹ, : “Có lẽ vì tâm trạng hôm nay của tuyệt.”
Tuệ Trí trầm ngâm gật đầu.
Tay Chiêm Hạc run run chậm rãi bóc một quả trứng luộc nước . Những nếp gấp mí mắt rũ xuống từng lớp che
nheo mắt, ông quét mắt quanh hỏi: “Nghe hôm qua Từ trở về, hôm nay thấy đến ăn sáng nhỉ?” Thẩm Như Như: “Ồ, trở về nhà cũ giải quyết công việc từ sáng sớm, vẫn kịp ăn.”
Bóc xong quả trứng , Chiêm Hạc bỏ miệng, nhai vội vàng nuốt chửng. Ông chậm rãi uống thêm một ngụm canh đậu xanh, tiếp: “Hiệu quả của tiệc chay , đạo quán chúng nhận vô thư cảm ơn từ khách hành hương, tất cả đều khen Huyền Thiên Quan linh nghiệm. À, còn một vị khách hành hương một tấm biểu ngữ thật lớn để dâng tặng Tổ sư gia, rằng sáng nay sẽ mang đến đây.” Thẩm Như Như suýt sặc hết cháo kê trong miệng. Cô vội lấy khăn giấy lau miệng, hoang mang hỏi: “Biểu ngữ gì cơ? Phòng khách sắp cờ thưởng treo kín mít , gì còn chỗ nào mà treo thêm biểu ngữ nữa chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-349.html.]
Đang chuyện, Linh Khê vội vã chạy từ ngoài cửa , chạy hô lớn: “Sư phụ, Thẩm quan chủ, bên ngoài đang leo tường treo cái gì đó!”
Thẩm Như Như: “…”
Cả đám chạy ùa cổng lớn ở sân , liền thấy hai ông chú trung niên đang bắc thang áp sát tường, kéo một tấm biểu ngữ lớn màu đỏ tươi lên. Thẩm Như Như bước ngoài, ngước mắt lên. Trên biểu ngữ, một hàng chữ lớn nổi bật: Cảm ơn Vô Lượng Tổ Sư phù hộ, đứa nhỏ nhà chúng trở thành Trạng Nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh!
Thẩm Như Như cảm thấy dở dở . Cô vội vàng mời hai ông chú xuống thang, hòa nhã : “Có chuyện vui thì tặng đạo quán một lá cờ thưởng là , hoặc thể quyên một chút tiền dầu mè. Treo biểu ngữ lớn thế vẻ phô trương, Huyền Thiên Quan chúng chuộng hình thức . Chúng nhận tấm lòng của , còn biểu ngữ thì xin cứ mang về nhé.”
“Được, , là chúng nghĩ chu đáo, sẽ cất ngay.” Trên gương mặt hai ông chú rạng rỡ niềm vui, họ phối hợp tháo biểu ngữ xuống. Một trong đó : “Thẩm đại sư, đây thằng nhóc nhà nghịch ngợm lắm, chịu khó học hành gì cả, cứ ỷ chút thông minh mà chẳng chịu học hành đàng hoàng. Thế mà kể từ khi thằng bé đến lễ và đăng ký tử tục gia của Huyền Thiên Quan, mua bùa tĩnh tâm cho nó, cái tên nhóc thối bỗng nhiên chăm học hẳn lên. Kết quả thi đại học công bố ngày hôm , nó đạt hơn bảy trăm điểm, là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh chúng đấy!” Ông chú vô cùng kích động, xoa tay rối rít: “Thành phố C chúng từng Trạng Nguyên tỉnh nào, đây là đầu tiên đấy! Hai ngày nữa, nhà chúng sẽ tổ chức tiệc tri ân thầy cô, Thẩm đại sư, cô cũng ghé qua nhé!”
Thẩm Như Như thầm nghĩ, giáo viên, đến tiệc tri ân thầy cô gì chứ? Cô xua tay, từ chối khéo: “Ở Huyền Thiên Quan nhiều việc nên thể rời . Chú lòng là quý , nhớ đến thắp hương cho Tổ sư gia là ạ.”
“Ôi, thôi, hôm nay đến đây cũng là để dâng hương mà!” Ông chú gật đầu, theo trong đạo quán chính điện dâng hương cho Tổ sư gia. Mà đám đông xem náo nhiệt ngoài cửa , rõ từng câu từng chữ của ông chú xong, nhà nào trẻ con đang học đều náo nức theo . Họ vây quanh Tuệ Trí đang ở trong chính điện để hỏi thêm thông tin liên quan đến tử tục gia, còn nhiều khác thì chạy đến Kính Hoa Duyên, chờ mở cửa để mua ‘bùa tĩnh tâm’. Bùa chú thể giúp tĩnh tâm học tập thì đúng là ích. Không chỉ học sinh cần dùng khi ôn thi, mà cả lớn thi chứng chỉ hoặc việc cũng vô cùng cần thiết.