Trong Huyền Môn vô vàn môn phái: phái chuyên về bùa chú như Huyền Thiên Môn của cô, phái tinh thông trận pháp phong thủy, chẳng hạn như những thầy địa lý chuyên chọn đất đặt huyệt. Có điều, những thầy phong thủy chân tài thực học thật sự bước chân Huyền Môn thì ít gặp trong cuộc sống thường ngày. Đa phần chỉ là kẻ lừa đảo "treo đầu dê bán thịt chó", chỉ theo sách vở một cách máy móc.
Ngoài hai loại đó , trong Huyền Môn còn những thuật sĩ chuyên đuổi tà bắt quỷ. Những tu sĩ hiếm khi xuất thế, họ thường bế quan tu luyện trong đạo quán, chỉ khi nào chuyện bất thường mới ngoài xem xét.
Thẩm Như Như cẩn thận ngẫm nghĩ, Từ Dẫn Châu vốn dĩ ở thành phố lớn nước ngoài, dẫn theo một dì đến ẩn cư ở một nơi nhỏ bé như trấn Mộ Nguyên , từ sáng đến tối đều ru rú trong nhà, mấy khi ngoài. Quả thực giống với các thuật sĩ trong truyền thuyết.
A Quý lập tức lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: “Sát khí nặng quá, còn đáng sợ hơn cả những ác quỷ hung tàn nhất mà từng đối mặt, thể là thuật sĩ ! Từ lâu trấn Mộ Nguyên một vị sát thần, nhưng vẫn từng chạm mặt, cứ ngỡ là lời đồn thổi, ngờ là thật! Cô chủ Thẩm , hôm nay thực sự cảm ơn cô nhiều lắm. Đây là chút lòng thành, mong cô nhận lấy.”
Mèo Dịch Truyện
A Quý xong, điện thoại của Thẩm Như Như vang lên tiếng báo của WeChat. Cô mở xem thử, thằng cha chuyển hai mươi nghìn tệ cho cô.
“Trong tài khoản của chỉ còn chừng thôi.” A Quý lộ vẻ mặt hổ thẹn: “Dạo cứ bận rộn bên cạnh Tiểu Phù, chẳng gì hồn.”
Thẩm Như Như chỉ cạn lời.
Than nghèo kể khổ đủ, còn tiện thể "thồn cơm chó" cho cô một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-34.html.]
Thẩm Như Như nhận tiền: “Giá gốc của kem dưỡng là hai nghìn tám, cộng thêm bùa dẫn đường là tám trăm tệ, đưa ba nghìn sáu là .”
Lần A Quý trả tám nghìn tệ, sở dĩ cô chịu nhận, là vì nửa đêm nửa hôm chạy chạy nấu đồ ăn quả thực mệt, cộng thêm chi phí nồi niêu xoong chảo và lương thực dự trữ trong tủ lạnh, cũng tính là quá bóc lột một con quỷ. Lần cô chẳng qua chỉ là giúp mua hộ một lọ kem dưỡng, nếu như nhận nhiều tiền như từ một con quỷ "nghèo khó", cô cảm thấy thoải mái chút nào.
A Quý chịu: “Đừng thế chứ cô chủ Thẩm, cô cứu , cảm ơn cô là điều đương nhiên! Cô nhận chẳng là xem thường ? Chẳng lẽ mạng đáng giá hai mươi nghìn tệ ?”
“Anh quỷ ?” Thẩm Như Như đầy vẻ kỳ quái, đóng sập ngăn kéo: “Chết từ lâu , lấy cái mạng mà đáng giá?”
A Quý: “……”
Một một quỷ đẩy qua đẩy hồi lâu, cuối cùng Thẩm Như Như đ.â.m thấy phiền phức, bèn dứt khoát : “Như , tiền bạc thì thôi, nhất định nhận . Nếu thật sự cảm ơn thì kể cho , lý do vì cứ ở đây vất vưởng mà chịu đầu thai.”
Cô tò mò, A Quý thoạt chẳng hề hung dữ, ngược còn thật thà. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến thà lang bạt khắp nơi, chịu đói triền miên cũng chịu đầu thai để bắt đầu một cuộc sống mới.
“Hả?” A Quý ngơ ngác một chút, gãi tai, chút hổ: “Cái …… là bởi vì, tìm một cô bạn gái…… Ngày xưa lúc còn sống, trong nhà nghèo, thường xuyên chịu đói. chẳng trai, cũng chẳng ăn , thậm chí đến lúc c.h.ế.t cũng từng yêu đương, cho nên……”