Họ chỉ niềm nở mời nhà, tiếp đãi nhiệt tình mà còn chủ động lánh mặt, tạo gian riêng cho cả hai. Tiểu Bối lo sợ sớm thì muộn cũng sẽ cha đẩy tay gã trưởng khoa đó. Thế là, lợi dụng lúc đêm khuya cha ngủ say, cô lén lút mang theo hành lý và giấy tờ tùy chuồn ngoài.
Cả bọn Thẩm Như Như xong đều há hốc mồm kinh ngạc. Châu Ý trầm ngâm : “Gã trưởng khoa đúng là đồ mặt dày, là đang theo đuổi , mà là lợi dụng chức vụ để chèn ép đấy.” Tiểu Bối hậm hực mặt, lắc đầu : “Tớ cũng chẳng nữa, cứ nghĩ đến là tớ thấy ghê tởm, rợn cả .” Tinh Tinh cau mày, trầm ngâm suy nghĩ: “Cảm giác như là một tên biến thái nhắm trúng mục tiêu . Cậu nhận đang dần từng bước đẩy đường cùng ? Có lẽ ngờ dứt khoát chạy trốn đến thế.”
Vương Tây Nhã rùng sờ cánh tay nổi da gà. “ là quá biến thái! Cậu là đúng đắn, tuyệt đối thể dây dưa rõ ràng với loại đó . Chứ khéo trở thành nạn nhân trong một vụ án hình sự báo chí thì !”
Sau khi nhao nhao châm chọc một hồi, sắc mặt Tiểu Bối rõ ràng hơn nhiều. Cô khẽ gật đầu: “ , nên tớ sẽ về đó nữa. Tớ sẽ tìm một công việc ở bên ngoài, những chuyện khác tớ mặc kệ.”
Khoảng nửa năm , tổng lương và thưởng của cô tuy chênh lệch là bao nhưng cũng đến bốn trăm ngàn tệ tiền gửi ngân hàng. Số tiền đều do cha cô quản lý, đủ để họ sống thoải mái một thời gian dài. Sau họ về hưu còn lương hưu, chắc chắn sẽ thiếu tiền.
Vương Tây Nhã đề nghị: “Hay là thư nặc danh tố cáo , để thể sống yên ở thành phố B nữa? Trước đó giữ đoạn ghi âm, video chứng cứ nào ?”
Tiểu Bối xua tay: “Không . Hắn là họ hàng của viện trưởng, tố cáo cũng vô ích thôi. Hơn nữa, mục tiêu quá rõ ràng, chắc chắn sẽ là tớ . Tớ vị giáo sư giúp tớ liên lụy.” Vương Tây Nhã im lặng. là xã hội , những mối quan hệ ràng buộc phức tạp đến đáng sợ.
Thẩm Như Như lái chủ đề sang chuyện khác: “Hay là cứ dứt khoát ở trấn Mộ Nguyên luôn . Đến chỗ tớ mà học thêm vài thứ, cùng trồng hoa vườn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-335.html.]
Tiểu Bối thoáng vẻ động lòng, nhưng liền lắc đầu: “Huyền Thiên Quan của đông như , để duy trì dễ , tớ thể đến mà ăn bám chứ?”
Mèo Dịch Truyện
Thẩm Như Như xua tay: “Không , nhà tớ cơm nước lúc nào cũng sẵn, thêm mười nữa cũng chẳng thành vấn đề.”
Tiểu Bối vẫn kiên quyết từ chối.
Thẩm Như Như cố chấp nữa. Cô đồng hồ, bảo trong Quan đến nhà ăn ở hậu viện. “Tối nay tớ sẽ đích xuống bếp, khoản đãi .”
Sau bảy giờ, nắng chiều tắt hẳn, màn đêm chính thức buông xuống trấn Mộ Nguyên. Bầu trời đêm lấp lánh linh khí, phủ một màu xanh thẳm huyền ảo. Dọc hai bên bờ sông Lão Nhai, những dãy đèn lồng đỏ rực sáng, các quán ăn vặt, tiệm trang sức ven đường cũng sáng choang như ban ngày. Không ít các cặp đôi trẻ nắm tay tản bộ dọc bờ sông.
Huyền Thiên Quan, đúng sáu giờ tối mỗi ngày, sẽ đóng cửa cấm du khách . Lúc , các đạo sĩ dùng bữa tối xong xuôi, ai nấy đều tự tản nghỉ ngơi vui đùa. Trong nhà ăn chỉ còn Thẩm Như Như, Từ Dẫn Châu cùng Vương Tây Nhã và những bạn của cô. Thẩm Như Như đang loay hoay trong bếp nấu ăn, Từ Dẫn Châu bên cạnh phụ giúp cô. Hai bóng quấn quýt bên , tạo nên một khung cảnh vô cùng hài hòa.
Vương Tây Nhã cạnh bàn ăn nghịch điện thoại di động, thấy Tiểu Bối và Tinh Tinh vẫn còn cô với vẻ đầy lo lắng.
phía bếp, nên cũng theo một lúc lâu, ánh mắt Tiểu Bối sáng rực vẻ ngưỡng mộ. “Hai họ rõ ràng đang yêu say đắm, mà phát hiện khắp căn bếp đều nồng nặc mùi giấm chua tình yêu , nghẹt thở c.h.ế.t mất!” Vương Tây Nhã khoa trương .