“Bùa yên giấc rơi xuống nước , mua thêm một tấm nữa.”
Thẩm Như Như thấy Từ Dẫn Châu như khỏi thấy sợ hãi, cô lập tức lấy một tấm bùa yên giấc đưa cho . Ngay khi hai tay chạm , cái lạnh buốt đến tận xương tủy từ bàn tay đối phương xộc tới, khiến cả bàn tay cô tê dại.
“Anh Từ, ……” Thẩm Như Như sợ hãi hỏi: “Anh chứ?”
Nhiệt độ cơ thể vượt quá mức bình thường thể . E rằng ngay cả đá lạnh cũng còn ấm áp hơn tay .
Từ Dẫn Châu khẽ lắc đầu: “Không .”
Vẫn còn tỉnh táo là , Thẩm Như Như thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Anh về nhớ uống thêm nước nóng nhé, nhiệt độ cơ thể quá thấp dễ cảm lạnh.”
Mèo Dịch Truyện
“Ừm.” Từ Dẫn Châu khẽ đáp một tiếng nhỏ đến mức gần như thấy gì, xoay rời .
Anh hai mét, đột nhiên dừng bước, ánh mắt thẳng về phía .
Thẩm Như Như thấy lạ, bèn rướn cổ bên ngoài. Liếc mắt thấy A Quý gầy trơ xương, đang cứng ngắc, bất động, tay vẫn cầm điện thoại. Anh chằm chằm Từ Dẫn Châu, đôi mắt nhỏ bé sợ hãi chớp lia lịa.
Từ Dẫn Châu thể thấy quỷ. Trong đầu Thẩm Như Như tức thì lóe lên suy nghĩ , ngay đó một suy nghĩ khác nảy : Anh cũng là của Huyền Môn?
A Quý và Từ Dẫn Châu đối mặt giằng co hồi lâu. Bỗng nhiên, Từ Dẫn Châu đột ngột hành động, chậm rãi bước về phía A Quý, tay mở , khẽ nhấc lên, rõ ràng là đang chuẩn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-33.html.]
“Anh, gì?!” A Quý sợ đến tái mặt. Anh chạy, nhưng hai chân dường như đóng đinh xuống đất, dù cố gắng thế nào cũng tài nào nhích nổi. Không còn cách nào khác, đành gào lên cầu cứu Thẩm Như Như: “Bà chủ Thẩm, mau cứu với! là quỷ thiện, từ khi c.h.ế.t đến giờ từng chuyện gì sai trái, phạm pháp gây rối trật tự cả! Mấy hôm còn giúp một em nhỏ lạc đường tìm về nhà nữa đấy chứ!!”
Từ Dẫn Châu dừng bước, nghiêng , trong đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ bất ngờ: “Hai quen ?”
A Quý gật đầu lia lịa: “Thân thiết lắm chứ, bà chủ Thẩm, cô hộ câu gì chứ!”
Thẩm Như Như đang mải suy nghĩ đến xuất thần, tiếng hét của A Quý giật tỉnh , lập tức chạy đến cửa: “Anh Từ, A Quý là khách hàng quen của Kính Hoa Duyên, ác ý gì .”
Từ Dẫn Châu cô thật sâu, đôi mắt sâu thẳm của phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ phía lưng cô, tạo nên một vẻ mơ màng, sâu lắng, khiến ảo giác như lạc một giấc mộng thâm tình.
“Khách hàng của cô Thẩm thật đặc biệt.”
Anh thu hồi ánh mắt, bình thản lướt qua A Quý, mắt thẳng, bước lên cây cầu. Anh chậm rãi, nhanh chậm qua cầu, bước chân nho nhã mà ung dung. Một lát , bóng dáng màu đen của khuất màn đêm u tối.
Thẩm Như Như theo bóng khuất màn đêm, ngẩn một lát, mới đầu A Quý: “Anh chứ? Vào cửa hàng một lát nhé?”
“ nhấc chân nổi!” A Quý mếu máo. Thực thể di chuyển , nhưng vì nãy quá hoảng sợ nên vẫn kịp trấn tĩnh, chân tay cứ mềm nhũn . Anh đơ đến năm phút, cuối cùng mới trở bình thường.
Thẩm Như Như dán bùa dẫn đường lên hũ kem dưỡng cổ, hũ kem dưỡng bay thẳng lòng .
Thẩm Như Như lắc đầu, : “Anh quỷ cũng kém cỏi đến thế, mà Từ dọa đến mức . Anh là thuật sĩ Huyền Môn ?”