Từ Dẫn Châu khựng một lúc, liếc bông cát cánh nhỏ xinh hồng phớt. Có lẽ đây là đầu tiên cô gái nào điều đó với , khóe môi khẽ nhếch, ẩn chứa chút bất ngờ và cả nét mất tự nhiên hiếm thấy. Ánh mắt thoáng chuyển hướng sang một bên, lướt qua những tờ giấy vàng và lọ chu sa đặt chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ: “Cô vẽ bùa ?”
Thẩm Như Như thuận theo tầm mắt qua, hớn hở đáp: “ đó! Bùa của linh nghiệm lắm, đều tranh mua. Anh thử một lá ?”
Từ Dẫn Châu khẽ nhướng mày, vẻ mặt vốn lạnh lùng của cuối cùng cũng chút đổi: “Có những loại bùa gì?”
Thẩm Như Như vòng quầy, bưng một chiếc hộp gỗ tinh xảo đặt xuống. “Hôm nay chỉ còn vài loại thôi. Thực , thể mua một lá bùa an giấc. Chắc hẳn chất lượng giấc ngủ của kém, thường xuyên gặp ác mộng, mồ hôi trộm, dễ tỉnh giấc ?”
Từ Dẫn Châu lướt cô một cái đầy ẩn ý: “Cô Thẩm, bây giờ cô còn là bác sĩ nữa .”
Thẩm Như Như ái ngại: “Ngại quá, đây là thói quen nghề nghiệp khó bỏ.”
Trước đây cô từng theo học Đông y, một thời gian thường xuyên luyện tập các kỹ năng ‘vọng, văn, vấn, thiết’ (, , hỏi, bắt mạch). Lâu dần thành thói quen, mà cô thì vẫn thể bỏ .
Từ Dẫn Châu gật đầu, chọn một lá bùa an giấc, quẹt thẻ thanh toán.
Khi khuất bóng, Thẩm Như Như cầm tờ phiếu chữ ký lên, ba chữ cái to, mạnh mẽ và đầy hùng dũng hiện rõ mồn một tờ phiếu: “Từ Dẫn Châu…”
Vài ngày đó, Phan Hồng cùng vị bác gái ghé qua đến mời Thẩm Như Như đến khai quang cho bức tượng tổ sư gia mà họ mới thỉnh về.
Vết thâm nám mặt Phan Hồng mờ trông thấy, tâm trạng và khí sắc bà đều lên hẳn, cả thoạt cứ như tỏa sáng rạng rỡ. Bà cầm một bao lì xì tới, khẽ nhét tay Thẩm Như Như: “Hôm nay là ngày , thích hợp khai quang. Như Như, đây là chút thù lao nho nhỏ cho cháu, lát nữa phiền cháu .”
Một vị bác gái khác cũng chuẩn sẵn phong bao lì xì, liền lấy đưa cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-31.html.]
Thẩm Như Như tìm hiểu từ , việc lì xì cho khai quang là một tập tục truyền thống, tiền thường lớn, chủ yếu là để cầu may mắn và những điều lành. Cho nên cô từ chối. Nhận xong lì xì, cô đóng cửa tạm nghỉ khai quang cho tượng thần tổ sư gia.
Quá trình khai quang đơn giản, nhưng vì nhà vị bác gái ở khá xa, nên đường tốn ít thời gian. Thẩm Như Như rời nhà từ sáng sớm, mãi đến chiều tối mới về, đường tiện thể mua một chiếc bánh kem hoa quả nhỏ để lót cho bữa tối.
Ăn uống xong xuôi, cô ở giếng trời hóng gió mát, tiện tay cầm điện thoại lướt bảng tin.
Mèo Dịch Truyện
Cứ thế lướt mãi, lướt mãi, bỗng một dòng trạng thái với phong cách kỳ dị đập mắt cô.
A Quý: Tiểu Phù bảo xóa hình xăm cổ, hỏi bôi kem dưỡng cổ tác dụng gì ? (kèm ảnh)
Ánh sáng trong bức ảnh mờ mịt, bối cảnh dường như là một ngôi nhà cũ bỏ hoang rùng rợn nào đó. Một nữ quỷ mắt trợn trừng, thè lưỡi quỷ đối diện với ống kính. Cằm cô hếch lên, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh, trắng bệch, với một vết hằn đỏ sẫm chói mắt. Màu sắc tương phản mạnh đến gai , khiến bất cứ ai cũng rùng phát hoảng.
Thẩm Như Như: “...”
Cô lặng lẽ nhấp ảnh đại diện của A Quý, đó lập tức chặn bảng tin của .
Kết quả mới chặn xong, A Quý liền nhắn tin riêng cho cô.
Thẩm Như Như thầm nghĩ: “Không chứ? Cái app ghê gớm , ngay cả khi chặn bảng tin cũng ?”
Cô mở tin nhắn thoại của A Quý , thấy đặt kem dưỡng cổ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.