Cậu bé hoảng loạn phủ nhận, thì trong phòng liền truyền tiếng reo hò vui sướng của tiểu quỷ: “Oa, các chị mang đồ ăn đến cho em kìa! Tuyệt vời quá mất!”
Ngay đó là giọng trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Từ Dẫn Châu, phảng phất vài phần ghét bỏ: “Cái bụng em lớn đấy.”
Nghe thấy hai chuyện, bé một nữa biến sắc. Cậu liền xông nhà, ngăn cản hành động chuẩn ăn của tiểu quỷ nhỏ: “Tiểu Vũ, em quên lời dặn ?”
Tiểu Vũ với ánh mắt đầy mong chờ đống thức ăn phong phú, nuốt ực một cái, tủi trai: “ em ăn lắm!”
Thẩm Như Như tới gần, thoáng thấy cái bụng của tiểu quỷ, quả thật còn lớn hơn so với buổi chiều một chút. Cô bước tới bên cạnh bàn ăn, đối mặt với ánh mắt cảnh giác của bé, cân nhắc lời : “Chúng ác ý , chỉ là giúp nhóc giải quyết cái tật ăn uống điên cuồng thôi. Cháu cũng nhóc cứ thế đúng ? Bụng mà cứ lớn thêm nữa, chừng sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Trong mắt bé vẫn tràn đầy vẻ tin tưởng: “Quỷ còn thể gặp vấn đề gì nữa chứ? Chẳng lẽ… c.h.ế.t thêm nữa ?”
“Quả thật khả năng đó.” Thẩm Như Như nở nụ : “Hồn phi phách tán đó cháu ? Đến lúc đó, hai em cháu sẽ thực sự bao giờ gặp nữa .” Cậu bé bắt đầu d.a.o động. Cậu bộ dạng đáng thương của em trai , hỏi: “Vậy các cô cách nào ?”
Thẩm Như Như thở phào nhẹ nhõm: “Trước tiên cháu hãy cho , sắc khí nhóc từ , và tại nó thể trực tiếp ăn đồ ăn của dương. Có như , mới thể tìm nguyên nhân và giúp nhóc giải quyết vấn đề.”
Cậu bé rối rắm một lúc lâu, thò tay cổ, móc một sợi dây chuyền bạc. Trên sợi dây chuyền đeo một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc, trông cũ kỹ, bám đầy bụi bặm. Chỉ cần thôi cũng đó là một món đồ cổ, trải qua bao thăng trầm thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-309.html.]
“Là vì chiếc khóa … Đây là do bà ngoại truyền . Bà ngoại chiếc khóa tổ tiên truyền qua mấy chục đời, là một bảo bối gia truyền, thể cứu mạng . Hôm đó, khi ôm Tiểu Vũ đến bệnh viện, chiếc khóa rơi và vạch một đường...
kịp để tâm. Đến khi bác sĩ xác nhận Tiểu Vũ mất, mới đưa em về. Đêm đó, linh hồn Tiểu Vũ hiện . Lúc , bụng em vẫn lớn, nhưng sắc thái trở nên như . suy nghĩ lâu, linh cảm rằng em nhất định liên quan đến chiếc khóa .
Ngón tay Thẩm Như Như khẽ chạm khóa Trường Mệnh, ngay lập tức cảm nhận một luồng linh lực yếu ớt đang luân chuyển đó. Cô siết chặt chiếc khóa, tỉ mỉ quan sát. Dáng vẻ bên ngoài của chiếc khóa khá bình thường, nhưng bức chạm khắc phần độc đáo: một em bé sơ sinh giữa nhụy hoa, mặc chiếc yếm đỏ giống hệt với chiếc yếm của Tiểu Quỷ.
Đứa bé trong hình và Tiểu Quỷ mối liên hệ gì? Cô trầm tư một lát, nhớ những gì từng trong một quyển sách cổ về pháp bảo nhận chủ. Tình huống của Tiểu Quỷ hiện tại dường như điểm tương đồng với điều ghi chép trong sách.
Mèo Dịch Truyện
Khi cô nắm chặt khóa Trường Mệnh, cảm nhận dòng linh lực trôi chảy liền mạch bên trong, dần dà cô nhận từ chiếc khóa tỏa một sức hút kỳ lạ, dường như đang vẫy gọi linh lực cô.
Đây là đầu tiên Thẩm Như Như gặp hiện tượng , cô chút tò mò. Cẩn thận điều khiển, cô truyền một luồng linh lực nhỏ trong khóa Trường Mệnh. Luồng linh lực lập tức theo đường mạch ẩn sâu trong khóa luân chuyển, nhanh chóng hòa nhập dòng linh lực của chiếc khóa.
Không rõ do tâm lý , nhưng Thẩm Như Như cảm thấy bề mặt khóa Trường Mệnh trong tay dường như sáng lên một chút. Trong khi đó, Từ Dẫn Châu bụng Tiểu Quỷ, thản nhiên nhận xét: “Nhỏ .”
Tiểu Quỷ cúi đầu vỗ vỗ bụng, “Ồ!” một tiếng đầy kinh ngạc. “Hình như em no luôn !” Cậu bé vô cùng phấn khích.
“Thật ? Tiểu Vũ, bây giờ em còn ăn gì nữa ?” Tiểu Vũ ngẩng đầu đĩa thức ăn bàn, cắn ngón tay đầy vẻ lưỡng lự: “Dường như ăn, mà cũng hẳn là ăn...”