Các bà nhao nhao đưa tiền cho Tuệ Trí, chi tám trăm đồng mà chẳng hề tiếc rẻ. Thật buồn ở chỗ, những bà ăn mặc giản dị, ngày thường chi tiêu cũng tiết kiệm, nhưng một khi liên quan đến chuyện mê tín thì chi tiền chút đắn đo.
Tuệ Trí nhận tiền, tiễn các bà xoay về nhà . Thẩm Như Như giao cửa hàng cho Mạch Mạch trông chừng, còn thì xách bình nước đến khu vườn chăm sóc cây xanh. Những bông hoa mới hé nở trải qua một chặng đường xa xôi, khuân vác nên héo úa, lá cây và cánh hoa thiếu nguồn nước mát lành, khô quắt rũ xuống. Cô cẩn thận tưới từng giọt nước giếng tinh lọc mỗi gốc cây, mỗi phiến lá. Đây là một công việc tỉ mỉ, thể nhờ khác hộ, đích thì hiệu quả mới nhất.
Tưới xong một lượt cũng tốn mất một giờ đồng hồ.
Một đạo sĩ trẻ tuổi theo phía cô, một lúc rụt rè đề nghị: “Thẩm quan chủ, bây giờ nắng gắt như , tưới nước khi còn khiến cây héo thêm thì ?”
Mặt trời lên cao, đợi một lát nữa là đến giữa trưa, là lúc ánh nắng chói chang nhất.
Thẩm Như Như vẫn tiếp tục tưới nước cho cây: “Không , đích chăm sóc, tuyệt đối sẽ c.h.ế.t .”
Lúc cô tưới nước cho cây, dòng linh lực cũng theo đó mà len lỏi cây, đối với chúng mà chỉ lợi chứ hại. Đạo sĩ trẻ thấy cô khẳng định chắc nịch thì khuyên can nữa, thêm một lát : “Thẩm quan chủ, để giúp một tay nhé, hai sẽ nhanh hơn.”
Thẩm Như Như lắc đầu: “Ngày mai những chậu cây con sẽ mang trồng, nhất định do tự tay chăm sóc.”
Đạo sĩ trẻ gật đầu, gì thêm.
Lúc Tuệ Trí đến, thấy đạo sĩ trẻ thì sửng sốt: “Linh Khê, sang khu bên cạnh hỗ trợ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-250.html.]
Đạo sĩ trẻ lập tức kính cẩn cúi chào Tuệ Trí: “Chiêm Hạc đại sư con còn nhỏ, giúp gì nên chịu cho con .”
Đạo quan vẫn đang trong quá trình xây dựng thêm. Để ảnh hưởng đến du khách và dân cư lân cận, bọn họ xây tường bao xung quanh. Các đạo hữu đều đây là khu ký túc xá và nhà ăn mới dành cho , lúc rảnh rỗi đều đến hỗ trợ, thế nên tiến độ nhanh, bây giờ thành hơn một nửa.
Tuệ Trí xoa đầu đạo sĩ trẻ, sửa búi tóc của : “Vậy đến đại điện sách , cố gắng chăm chỉ, đừng quên còn tham gia kỳ thi hết học kỳ.”
Đạo sĩ trẻ cúi đầu: “Sư… Tuệ Trí đại sư, con học nữa, con sẽ ở đây chuyên tâm học đạo.”
Thẩm Như Như đầu lướt qua đạo sĩ trẻ. Hiện tại là đạo sĩ nhỏ tuổi nhất trong quan, mới tròn mười bốn tuổi, nhỏ tuổi hơn cả Triệu Hằng Nhất, chung quy vẫn chỉ là một bé con. Suy cho cùng, những đứa trẻ lớn lên trong Tam Thanh Cung từ bé vẫn điểm khác biệt so với những đứa trẻ bình thường khác, kể cả đến thời kỳ nổi loạn cũng giống. Những bé khác đến tuổi sẽ trốn học vì lên mạng chơi game, còn trốn học để theo đuổi đạo lý, thậm chí lặn lội từ thành phố B đến thị trấn Mộ Nguyên.
Mèo Dịch Truyện
Lúc Linh Khê mới đến, Thẩm Như Như định thu nhận . Cô gọi điện cho Tam Thanh Cung ở thành phố B, cho đến đón , ai dè bên trả lời rằng xin nghỉ dài hạn cho Linh Khê, chỉ cần cuối kỳ nhớ về thi là , còn dặn cô đừng quên đăng ký tạm trú cho Linh Khê. Cô còn cách nào khác, đành để ở .
Đại khái của đạo môn đều thoải mái như …
“Linh Khê, thấy linh khí, chi bằng nhận học trò nhé?” Thẩm Như Như bất chợt hỏi.
Linh Khê đơ một lát, vội vàng đưa mắt Tuệ Trí, hai bàn tay đan , lắp bắp: “Dạ, con mới đến bao lâu… Trước con còn nhiều sư sư tỷ, hình như … cho lắm…”
806 chữ