Dưới ánh đèn huỳnh quang rực rỡ, từng khóm hoa đổ bóng trùng điệp, hương thơm dịu dàng lan tỏa khắp gian. Từ Dẫn Châu cạnh bàn, tay đùa nghịch với chiếc bếp lò nhỏ. Trên bếp là ấm nước đang sôi liu riu. Khi nước đủ độ, rót đầy chén đặt cạnh, những lá khô đáy lập tức bung nở, tỏa hương thơm ngào ngạt, quyện lấy khí tĩnh lặng của quán.
“Trà thơm quá!” Thẩm Như Như đặt bó hoa nhài tươi mới cắm xong xuống bàn. Hương hoa nhài thơm ngát quyện mùi Tây Hồ Long Tỉnh, nhẹ nhàng len lỏi cánh mũi cô: “Anh mua ở ? Trà của thể sánh bằng loại .”
Từ Dẫn Châu đặt chén pha hai nước xuống mặt cô, tiện tay hái một bông hoa nhài trắng muốt bỏ trong chén: “Một bạn của tự trồng đấy. Lần sẽ bảo gửi thêm nhiều hơn.”
“Trà trắng ở sân cũng sắp đến mùa thu hoạch ?” Thẩm Như Như trầm ngâm một lát: “Vài hôm nữa, hái một giỏ sơ chế thành , cùng nếm thử xem .”
Khi hai đang trò chuyện tâm sự, từ lúc nào, bên ngoài trời đổ mưa, từng hạt tí tách rơi xuống cửa sổ, phát những tiếng lốp bốp nhè nhẹ mái hiên và cửa kính.
Kim đồng hồ chậm chạp nhích đến gần mười một giờ đêm, cánh cửa Kính Hoa Duyên bất chợt vang lên hai tiếng gõ. Thẩm Như Như lập tức dậy mở cửa. Lật Tử, trong bộ đồ trắng tinh khôi, mái hiên, tay cầm chiếc ô giấy trắng giản dị che mưa. Những giọt mưa đọng , trượt dài theo gọng ô nhỏ tí tách xuống nền đất.
Vật phẩm luân chuyển giữa Âm phủ và Dương gian thường cần một trung gian để dẫn dắt. Tuy nhiên, những thứ như ánh mặt trời, nước mưa sấm sét cần, chúng tự do luân chuyển giữa hai giới. Bởi , quỷ hồn hiếm khi xuất hiện giữa ban ngày, và càng dám bén mảng ngoài những ngày sét. Ấy mà Lật Tử kiên quyết che ô mưa thế , quả thực khác thường.
Thẩm Như Như nghiêng nép sang một bên: “Mau trong , cứ đặt ô ở ngay cửa nhé.”
Mèo Dịch Truyện
Lật Tử nhanh chóng bước quán. Vừa thấy Từ Dẫn Châu đang cạnh bàn, Lật Tử khẽ giật , cả theo bản năng căng cứng : “Anh ... là ai ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-247.html.]
Thẩm Như Như đóng cửa , ung dung trả lời: “Anh là bạn trai của . Đừng lo lắng, đều là một nhà cả.”
Mặc dù Thẩm Như Như Từ Dẫn Châu là một nhà, nhưng Lật Tử vẫn khó lòng hạ thấp cảnh giác. Âm khí Từ Dẫn Châu quá nặng. Đối với những Dương gian, ngoại trừ thấy Từ Dẫn Châu nhợt nhạt một chút thì gì đặc biệt, nhưng trong mắt đám quỷ bọn họ, chính là một khối âm khí di động, cực kỳ đáng sợ. Lật Tử chọn vị trí xa nhất xuống. Hôm nay tự vẽ cho một gương mặt hết sức đơn giản, tổng cộng chỉ ba nét gạch: hai nét đôi mắt, một nét miệng, đến cả mũi cũng lược bỏ. Lúc im lặng, biểu cảm gì, ngốc nghếch, chút buồn .
“Bà chủ Thẩm, cảm ơn cô báo thù giúp .” Lật Tử : “ tin tức hiện WeChat .”
Lúc xem video Hướng Ân Trừng bắt, lướt qua cũng nhận hiện trường là cổng Huyền Thiên Quan, ngay chuyện chắc chắn do bà chủ Thẩm tay.
“Không cần khách sáo , đây là chuyện nên mà.” Thẩm Như Như mỉm , ngay đó nhíu mày: “Tiếc là vẫn điều tra kẻ giật dây trong giới Huyền môn. Chúng chỉ tên sai vặt gọi là Liên đại nhân. Thế nên, trong thời gian ngắn, vấn đề gương mặt của vẫn thể giải quyết .”
Không kẻ dùng loại bùa chú nào, nếu hóa giải thì nó sẽ ám ảnh Lật Tử đến tận vòng luân hồi, khiến kiếp vẫn sẽ là gương mặt.
Quỷ mặt thì chẳng , nhưng nếu là mà mặt thì chắc chắn sẽ coi là yêu quái.
Lật Tử mặt về phía Thẩm Như Như, dường như là đang cô. Đôi mắt hai gạch đen như mực gương mặt đơn giản của thoáng hiện lên nét ưu tư sâu sắc, xen lẫn chán nản và suy sụp: “ buông bỏ chuyện . Không mặt thì thôi. Làm quỷ cũng gì , ít nhất thể tâm ý giải đề, cần lo lắng đủ thời gian nữa.”
788 chữ