Thẩm Như Như: “......”
Mèo Dịch Truyện
Thần tiên cũng thực dụng đến .
Vô Lượng Tổ Sư dặn dò xong liền biến mất, khói trắng tan , tịnh thất trở về vẻ tĩnh mịch.
Thẩm Như Như xuống lầu. Tổ sư gia đáp ứng yêu cầu của nữ quỷ, nhưng nửa đêm nửa hôm thế cô mà tìm thuốc lá? Cô mấy vòng trong phòng khách. Ánh mắt cô chợt lia đến một góc hộp đóng gói lộ tủ đựng đồ ở quầy thu ngân. Cô sửng sốt một chút, lập tức kéo một chiếc ghế đẩu , bước lên để lấy chiếc hộp xuống.
Một hộp t.h.u.ố.c lá thơm. Thẩm Như Như nhãn hiệu, nhưng khi mở , cô ngạc nhiên khi thấy bên trong đến hơn chục bao t.h.u.ố.c lá xếp ngay ngắn.
Hèn chi cô nàng váy đỏ bảo ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng. Thì là thật. cô chẳng chút ấn tượng nào về chúng, chắc là lúc dọn dẹp sơ ý lẫn lộn một xó nào đó.
Cầm hộp thuốc tay, cô bước cửa hàng, lén qua ô cửa kính: cô nàng váy đỏ vẫn đó. Thẩm Như Như mở cửa, chìa hộp thuốc : “ cũng rõ để bao lâu , cô xem dùng ? chỉ một hộp thôi, hết là hết thật đấy.”
Cô nàng váy đỏ vẫn im, ánh mắt phần kỳ quái. “Bà chủ, cô là quỷ mà. Đồ của dương gian, chạm ?”
Thẩm Như Như ngẩn . “Vậy thì đây? Đốt cho cô ?”
“Người của Huyền Môn các cô, chẳng ai cũng chiêu đó ?” Cô nàng váy đỏ tinh quái chớp chớp đôi mắt hồ ly. “Dùng lá bùa niệm thần chú là thể dùng đồ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-22.html.]
Bùa...
Thẩm Như Như chợt bừng tỉnh. Thì Bùa dẫn đường công dụng như thế! Cô lấy lá bùa mới vẽ ban ngày, nắm một tấm trong tay, môi khẽ mấp máy niệm chú, dán lên hộp thuốc lá. Tấm bùa chạm biến mất dấu vết, hộp t.h.u.ố.c lá cũng tự động bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống tay cô nàng váy đỏ.
Nữ quỷ phấn khích tột độ, vội vàng chụp lấy hộp thuốc. Cô lập tức rút một bao , xé toạc vỏ, trông vẻ gấp gáp vô cùng. “Có lửa ?”
“Có, cô chờ một lát.” Thẩm Như Như ba chân bốn cẳng chạy bếp, lục lọi tủ chén tìm mấy hộp diêm, vội vã chạy đưa cho cô nàng.
Nữ quỷ váy đỏ châm một điếu thuốc, rít một thật sâu. Biểu cảm gương mặt cô lúc quả thực như thăng hoa, sung sướng tột độ: “Chính là mùi vị !”
Hút xong một điếu thuốc, cô nàng váy đỏ chậm rãi ném một xấp tiền lên quầy: “Cảm ơn bà chủ, đây là tiền thuốc. Chỗ lấy hết.” Cô ôm cả hộp thuốc rời , đến cửa đầu dặn dò: “Bà chủ, cửa hàng cô ít hàng quá. Nên chuẩn thêm một chút, sẽ giới thiệu bạn bè tới.”
Thẩm Như Như chỉ đáp một cách gượng gạo: “...Cảm ơn ý của cô.”
Tiễn cô nàng váy đỏ , Thẩm Như Như khẽ thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo. Cô khóa cổng, định về phòng nghỉ ngơi, nhưng khi ngang qua quầy tính tiền, bước chân cô khựng . Ánh mắt cô dán chặt xấp tiền giấy bàn, tràn ngập vẻ ngạc nhiên đến khó tin. Rõ ràng nãy đó là tiền âm phủ, mà chỉ trong nháy mắt biến thành tiền nhân dân tệ ?
Trên quầy thu ngân là một chồng tiền giấy một trăm tệ màu đỏ xếp ngay ngắn. Thẩm Như Như dụi mắt, , vẫn là tiền nhân dân tệ thật. Cô vội tiến gần, nhặt lên đếm. Quả nhiên ít, tròn trịa năm nghìn tệ. Hộp t.h.u.ố.c lá chẳng để bao lâu, vẻ ngoài cũng hàng hiệu đắt tiền gì, mà cô nàng váy đỏ hào phóng trả đến năm nghìn tệ. Thẩm Như Như khỏi chấn động, đúng là tay quá rộng rãi!