Thẩm Như Như đầu Bách Lý Vô Thù, thấy chút biểu cảm ngạc nhiên nào, cô khẽ hỏi: "Trước đây cũng như ?"
Bách Lý Vô Thù gật đầu: " , luôn 'bán thảm' , đó mới từ từ kiếm chác chút tiền. Toàn là chiêu trò cũ rích mà thôi."
Bán thảm: Chỉ hành động tỏ vẻ yếu thế, đáng thương để lấy lòng thương hại.
Thẩm Như Như: "???"
Lúc , bài thuyết trình màn hình kết thúc. Quản lý Hạ thành phần của , liền lặng lẽ rời khỏi bục giảng, nhường chỗ cho một đạo sĩ mập mạp bước lên. Đạo sĩ béo ha hả, cất lời: "Mọi đều tình hình hiện tại của Hiệp hội Đạo giáo. Để duy trì hoạt động của Hiệp hội trong tương lai, tiếp theo đây, mong các vị đạo hữu đừng keo kiệt, hãy cứ việc phô diễn tuyệt kỹ độc môn của ! Năm nay, ai quyên góp tiền nhiều nhất sẽ vinh dự nhận giải 'Đạo hữu Xuất sắc nhất năm'. Hơn nữa, trong vòng một năm tới, đó còn hưởng trợ cấp gạo, ngũ cốc và dầu miễn phí mỗi tháng, quà tặng các dịp lễ cũng sẽ nhận gấp đôi! Mười vị đạo hữu với tiền quyên góp cao nhất sẽ trợ cấp trong nửa năm."
Ông thao thao bất tuyệt ngừng, Thẩm Như Như càng càng thấy mơ hồ, bèn hỏi: "Quyên góp tiền ở ?"
Bách Lý Vô Thù ôm kiếm, lạnh nhạt đáp: "Ở ngay tại đây. Có thể phô diễn tất cả những gì , rao bán ngay tại chỗ. Số tiền kiếm đều sẽ thuộc về Hiệp hội Đạo giáo."
Mèo Dịch Truyện
Thẩm Như Như xong liền sững sờ: "Đây là kiểu thao tác gì chứ?" Vậy mà lúc mới đến cô còn ngừng khen Hiệp hội Đạo giáo hào phóng, sắp xếp chỗ ở như . Hóa là 'lông dê xẻ dê', họ còn kiếm từ chính thành viên! Cô chút buồn bực, hỏi Bách Lý Vô Thù: "Lần tham gia, quyên bao nhiêu tiền?"
Khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Vô Thù lập tức sa sầm, khóe môi trĩu nặng, trông cứ như chịu một sỉ nhục lớn: "Hai mươi lăm ngàn tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-217.html.]
Con là quá nhiều, nhưng cũng chẳng quá ít. Tuy nhiên, vẻ mặt đó của Bách Lý Vô Thù, rõ ràng hài lòng, chắc chắn trong nhóm thấp hơn. Cô suy nghĩ một lát hỏi: "Vậy lúc đó trình diễn cái gì?"
"Kiếm thuật." Bách Lý Vô Thù nghiến răng nghiến lợi đáp.
Kiếm thuật, đó chẳng là lên sân khấu múa kiếm ? Lại còn tự rao hàng, chẳng khác nào những bán nghệ dạo ngoài đường. Thẩm Như Như âm thầm gật đầu, khó trách vẻ mặt Bách Lý Vô Thù giống như chịu một nỗi nhục nhã lớn đến thế. Ra sức biểu diễn hết mà chỉ quyên hai mươi lăm ngàn tệ, quả thực chút thảm hại.
Đạo sĩ béo dứt lời, một đạo sĩ cao gầy xung phong lên sân khấu trổ tài. Anh cầm một chiếc túi vải, biểu diễn ảo thuật ngay tại chỗ, liên tục lấy đủ loại đồ vật kỳ lạ từ trong chiếc túi nhỏ, chỉ trong chốc lát chất đầy nửa sân khấu. Mọi trong hội trường đồng loạt thốt lên những tiếng cảm thán kinh ngạc, đó bắt đầu xúm xít ghé tai bàn tán xem đó rốt cuộc là thứ gì.
Vị đạo hữu cao gầy thấy hiệu quả khá , liền bắt đầu nhét từng thứ trong túi, với : “Đây là túi Càn Khôn mới nghiên cứu chế tạo gần đây, nó thể mở rộng gian chứa đựng mà hề tăng trọng lượng, thông qua việc kết hợp trận pháp và túi vải. Không gian thực tế bên trong chiếc túi vải rộng mười mét vuông, tương đương với một nhà kho di động.”
Khách mời tại hội trường đều ngước cổ chằm chằm chiếc túi vải nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ. Có thẳng thắn hỏi một câu: “Qua cửa kiểm tra an ninh phát hiện điều gì bất thường ?”
Vị đạo hữu cao gầy tự tin mỉm đáp: “Tất nhiên là , mang bao nhiêu thứ lên máy bay tới đây, hề gặp bất cứ vấn đề gì. mà trận pháp thời hạn sử dụng, mỗi năm tu bổ một . Nếu , cũng thể bao thầu bảo trì trọn đời.”
Những lời dứt, phần lớn trong hội trường đều động lòng. Những thiếu tiền bắt đầu giá, mở miệng là con hàng trăm nghìn.
801 chữ