Lục Vũ kéo dài giọng “ồ” một tiếng, quần áo của và đùa: “Anh Từ, ngoại hình của như , là mẫu tạp chí ? Anh và chị Như Như quen như thế nào? Có thể tiết lộ một chút ?”
“Không gì để cả.” Từ Dẫn Châu cúi đầu rút điện thoại , thái độ kết thúc cuộc trò chuyện cực kỳ rõ ràng.
Lục Vũ lập tức cứng họng, suýt chút nữa giữ nổi nụ tươi tắn môi. Cô thấy Dư Bích ý định giúp giải vây, đành cụp mắt xuống, cụng tách .
Thẩm Như Như và Tiền Mục trò chuyện một lúc lâu, cô liếc đồng hồ: “Cũng còn sớm nữa, hội trưởng , và bạn xin phép về . Chúc xuất ngoại thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.”
Sau khi uống vài ly , men say của hội trưởng tan hơn nửa, mặt cũng còn đỏ bừng, nhưng vẫn choáng váng. Anh gật đầu : “Được, cũng trở về nghỉ ngơi, cơ hội sẽ gặp .”
Mọi rời khỏi quán . Khi chuẩn chia tay, Dư Bích đột nhiên gọi Thẩm Như Như , ánh đèn bảng hiệu mờ ảo, ai rõ ý tứ trong mắt . “Chúng thể chuyện riêng một lát ?”
Thẩm Như Như nhíu mày, bản năng mách bảo cô liếc về phía Từ Dẫn Châu. Từ Dẫn Châu cũng đang cô, biểu cảm nhàn nhạt, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, ai đoán đang nghĩ gì. Thẩm Như Như đè nén sự khó chịu trong lòng, tiến lên hai bước thì một bàn tay lạnh lẽo đột ngột nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô dừng bước, đầu . Từ Dẫn Châu khẽ nhếch môi nở một nụ khó lường với cô. Anh kéo cô lưng, thong thả bước về phía Dư Bích: “Có chuyện gì thể với , sẽ giúp chuyển lời cho cô .”
Sắc mặt Dư Bích lập tức trầm hẳn xuống, trông cực kỳ khó coi: “Anh và cô quan hệ gì mà dám xen chuyện riêng của chúng ? Đây là chuyện giữa và cô , tiện với .”
Từ Dẫn Châu giơ bàn tay đang nắm chặt cổ tay Thẩm Như Như lên, lắc nhẹ, đôi lông mày dài khẽ nhướng: “Có quan hệ gì ư? Anh tự thấy rõ ?”
Biểu cảm của Dư Bích lập tức như ăn ruồi bọ, sắc mặt tối sầm , thốt nên lời.
Bầu khí bỗng trở nên cực kỳ hổ. Hội trưởng và Tiền Mục đều tiến lên giảng hòa, cho Dư Bích một lối thoát. Từ Dẫn Châu thấy liền kéo Thẩm Như Như xoay rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-214.html.]
Lục Vũ bên cạnh, trong mắt lộ rõ vẻ cam lòng và tức giận. Cô trừng mắt chằm chằm bóng lưng hai đang rời , đoạn đột nhiên lớn tiếng gọi: “Chị Như Như, chị từng thích đàn Dư Bích ? Còn thư tình cho nữa, bây giờ trở mặt liền trở mặt như ?”
Mèo Dịch Truyện
Hội trưởng kéo tay cô , trừng mắt mắng: “Lục Vũ, im ngay!”
Dư Bích trách cô , thậm chí còn chút chờ mong Thẩm Như Như.
Thẩm Như Như nghẹn họng, chút khách sáo thẳng: “Chuyện đó từ đời nào ? còn chẳng thèm nhớ, thế mà bây giờ mấy lôi trò mặt bạn trai là ý gì? Mau dẹp ngay cái vẻ mặt ghê tởm đó ! Làm thể sống thiện lương một chút ? Chẳng lẽ cả đời phép lầm một ?”
Dư Bích: “…”
Lục Vũ cũng nghẹn họng, nên gì. Vừa đầu óc nóng nảy nên cô năng thiếu suy nghĩ, giờ tỉnh táo , chỉ hận thể lộn ngược cho hết nước trong đầu chảy ngoài.
Dư Bích trầm mặc một lúc lâu lên tiếng: “Thật xin , chỉ với em rằng năm đó hề nhận bức thư .”
Thẩm Như Như định lên tiếng, nhưng Từ Dẫn Châu kéo cô, tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén Dư Bích: “ ngược cảm ơn vì nhận nó, nếu , e rằng gặp cô .”
Dư Bích im lặng, cô bằng ánh mắt đỏ ngầu, như thể chỉ giây sẽ hộc m.á.u .
Sau đó ai thêm lời nào, và mỗi một ngả.
809 chữ