Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưỡi kiếm xẹt qua, một mảnh giấy nhỏ bay lả tả từ . Từ Viên Viên, còn tủm tỉm, giờ ngã vật đất ngất xỉu, khóe miệng rỉ một vệt m.á.u loãng.
Thẩm Như Như đỡ lấy mảnh giấy nhỏ đang bay lơ lửng, mở xem. Đó là một hình nhân giấy cắt tỉ mỉ, đó vẽ vài đạo phù văn quỷ dị, tỏa luồng âm khí lạnh lẽo.
“Đây là cái gì?” Cô cẩn thận những phù văn hình nhân giấy, nhưng những phù văn giống với bất cứ thứ gì cô từng học, khiến cô tài nào hiểu hàm ý ẩn sâu bên trong.
Bách Lý Vô Thù cầm lấy lá bùa hình nộm, xé nát hủy . Vẻ mặt lạnh như băng, giọng trầm thấp: “Đây là thuật hút hồn phổ biến nhất trong tà tu, dùng bùa giấy phong ấn hồn phách đó. Lá bùa hút hồn tồn tại ít nhất hơn mười năm, hồn phách bên trong còn nguyên vẹn, ý thức rõ ràng. Người chế bùa thủ đoạn cực kỳ cao siêu. may mắn , sử dụng nó chắc hẳn tu vi thấp, nếu Từ Viên Viên sớm đoạt xá thành công, hồn phách của cô sẽ thế và biến thành lá bùa hút hồn mới.” Anh xong, lạnh lùng liếc Từ Viên Viên đang ngã lăn chân. Dù do dự, vẫn cúi , túm lấy cổ áo cô , hiệu cho khác lôi cô lên xe đưa .
Trước đó, họ vẫn luôn theo sát hành trình của Từ Viên Viên từ trấn Mộ Nguyên về nội thành, hề rời mắt khỏi cô . Trên xe cũng chỉ một cô. Suy tính , chỉ quãng thời gian họ xuống xe phòng tập yoga để tìm là thể để ý đến xe của Từ Viên Viên. Kẻ đó chắc chắn tay lúc đó.
Mèo Dịch Truyện
Thẩm Như Như nhớ hình ảnh đường lái xe của Từ Viên Viên, cuối cùng chú ý đến con hẻm nhỏ bên trái phòng tập yoga. Con ngõ rộng lắm, đủ cho một chiếc xe ô tô qua. Có lẽ đối phương nghĩ Từ Viên Viên thuộc nhóm của họ, nên dẫn cô ngõ, tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-168.html.]
Nghĩ , cô bước đến đầu hẻm quan sát. Con hẻm ngắn, chỉ dài chừng một trăm mét là cùng, ở đây là thể thấy rõ lối và đường lớn ở phía đối diện. Hai bên ngõ nhỏ chủ yếu là các nhà hàng tư nhân và studio thiết kế trang phục cao cấp. Mặt tiền các cửa hàng dù mấy bắt mắt, thậm chí đơn sơ, nhưng giá cả thì hề rẻ.
Bà Dương theo phía , nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Những cửa hàng ở đây đều chống lưng, chủ yếu thuộc về các tổng giám đốc hoặc tình nhân của các cán bộ kinh doanh.”
Thẩm Như Như ngạc nhiên, nhưng quá bận tâm. Sự chú ý của cô thu hút bởi một chiếc cầu thang sắt cũ kỹ, rỉ sét bám dọc theo con hẻm. Nó bám một tòa nhà đổ nát, uốn lượn lên tận mái.
“Đây là nơi nào?” Cô chỉ tòa nhà hỏi.
Bà Thanh ngẩng đầu : “Nơi từ lâu đây là một công ty thiết kế trang sức. Sau đó, chỉ một đêm đóng cửa, dọn . Nghe là bởi vì ông chủ bất ngờ mắc bệnh qua đời. Vì chuyện mà nhiều tòa nhà phong thủy , cho nên bao năm qua vẫn ai dám tiếp quản.” Thẩm Như Như đầu, ánh mắt giao với Bách Lý Vô Thù. Bách Lý Vô Thù khẽ gật đầu, dẫn đầu bước lên cầu thang. Thẩm Như Như theo sát phía . Bà Thanh và bà Dương thấy hai đều lên nên đành theo, để Từ Dẫn Châu ở phía trông chừng.
Mỗi một khúc cua của cầu thang đều một cánh cửa sắt. Dọc theo trăm mét hẻm , lối nào khác ngoài những cánh cửa đó. Thẩm Như Như tin tưởng tuyệt đối trực giác của Bách Lý Vô Thù, cô chỉ chú tâm bước theo .