Thẩm Như Như lập tức hiểu ý của . Cô do dự một lúc, cuối cùng chỉ thể gật đầu đồng ý: “Vậy cứ thử xem .”
Dù tạm thời đây là cách duy nhất giúp kéo dài tuổi thọ. Mạo hiểm đánh cược một phen sẽ hơn là chờ chết.
Cô lấy “bùa trấn tà” phát cho mỗi trong phòng hai tấm, dặn dò nếu gặp chuyện gì bất thường dán lên , ma quỷ mới dám ám.
Vu Vũ hiện rõ vẻ khinh thường, đặt lá bùa ở bên gối, thậm chí còn chẳng buồn chạm , : “Quả nhiên thầy bà đều chỉ mấy chiêu . Bùa trả phí đúng ? Cô , một lá bao nhiêu tiền?”
“Bình thường bán cho khác chỉ một ngàn sáu một lá.” Thẩm Như Như vẫn giữ nguyên nụ : “Người như thì một lá một vạn sáu.”
“Cái gì?! Sao phân biệt đối xử với ?” Cho dù chuẩn tâm lý từ , Vu Vũ vẫn giật , suýt nữa giật kim tiêm đang cắm mu bàn tay , nhảy dựng khỏi giường bệnh: “Sao cô cướp ngân hàng luôn ? Một tờ giấy rách cũng dám bán một vạn sáu, thèm tiền đến điên !”
Vài nữ sinh khác và Cảnh sát Trác cũng tái mặt, cho dù là một ngàn sáu một tấm, cũng đắt … Chỉ duy nhất Cảnh sát Triệu coi lá bùa là bảo bối, cẩn thận nhét trong túi ngực. Thẩm Như Như bình tĩnh bọn họ: “Muốn mua tùy các , nhưng thẳng , nếu ai cần bùa chú, đến lúc đó xảy chuyện chớ trách thấy c.h.ế.t cứu.”
Cô chỉ đến đây giải quyết ác quỷ, còn những điều thích tự tìm lấy cái c.h.ế.t thì cô sẽ rảnh mà chịu trách nhiệm.
Cuối cùng, ngoại trừ Vu Vũ và Cảnh sát Trác, ba nữ sinh khác đều cắn răng mua một lá “bùa trấn tà” để bên .
“Được, tiếp theo cứ chờ xem, lát nữa sẽ sang.”
Thẩm Như Như cầm túi cùng Từ Dẫn Châu tới phòng bệnh sát vách, để hai cảnh sát và bốn sinh viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-151.html.]
Hai xuống bao lâu, Tuệ Trí mang theo những thanh kiếm gỗ đến cửa, phía còn Bách Lý Vô Thù theo.
Mèo Dịch Truyện
“Quan chủ, kiếm của cô đây.” Tuệ Trí sắp xếp năm thanh kiếm gỗ, từ nhỏ nhất đến cỡ mini, lên bàn theo thứ tự.
Bách Lý Vô Thù đánh giá kiếm thẳng thừng chê bai: “Đạo hữu Thẩm , kiếm của cô đúng là khiến mở rộng tầm mắt. Định dùng như phi tiêu ?”
Thẩm Như Như nhét kiếm gỗ nhỏ túi áo, hào phóng thừa nhận: “ mới học ngự kiếm thuật, kiếm lớn điều khiển , đành dùng cách .”
Cô thiên phú về bùa chú, nhưng ngự kiếm thì thành thạo. Tuy rằng cơ thể linh lực thâm hậu, nhưng vẫn mãi nắm bắt mấu chốt, thử tới thử lui chỉ điều khiển loại kiếm gỗ kích cỡ thôi.
Tuệ Trí nghiêm túc vuốt m.ô.n.g ngựa: “ là Quan chủ khác, còn Ngự Kiếm Thuật trong truyền thuyết! Cổ nhân , ăn một miếng mập , bước một bước tới chân trời. Ngự kiếm thuật cũng giống , đầu tiên chúng quen với cái nhỏ, chờ thành thạo thì đổi sang kiếm lớn hơn. Chúng từng bước một, từ từ sẽ đến nơi đến chốn thôi!”
Từ Dẫn Châu chợt liếc Tuệ Trí nữa: “Cổ nhân những lời ?”
Tuệ Trí mỉm tủm tỉm: “Không cần để ý đến tiểu tiết , điểm cốt yếu là tinh thần của quan chủ!”
Thấy còn việc gì cần giúp nữa, Tuệ Trí thêm vài câu trở về đạo quán. Anh là một đạo sĩ bình thường, chỉ pháp sự qua loa, truyền thừa của tiên môn, ở đây chỉ thêm gánh nặng mà thôi.
Ba họ, bao gồm cả Thẩm Như Như, ngẫu nhiên mỗi đều một giường bệnh. Vì bây giờ còn sớm, cả ba liền an vị nghỉ ngơi tạm thời.
Đêm về khuya, tĩnh mịch bao trùm. Vu Vũ tỉnh giấc trong trạng thái mơ màng, bên tai vang lên tiếng nước róc rách, tựa như vòi nước khóa chặt, từng giọt tí tách ngắt quãng. Cậu đầu giường cạnh đó và ghế sofa ở cuối giường, các bạn học và cảnh sát đều ngủ sâu, trong phòng im ắng.