Mà những hồ sơ cô nhận phần lớn là từ các đạo sĩ ở vùng nông thôn, họ chứng nhận từ Hiệp hội. Thiếu điều kiện , họ đương nhiên cô loại ngay từ vòng đầu.
Thẩm Như Như khẽ thở dài, đầu tiên cảm nhận sâu sắc cái khó của một "chủ quản" là đây.
Mèo Dịch Truyện
Sáng hôm , Thẩm Như Như lượt gọi điện cho Tuệ Trí và Chiêm Hạc để thông báo nhận việc. Cả hai đều trọ gần đó, nhận tin báo tức tốc mặt chỉ trong vòng một tiếng. Họ chỉ độc chiếc ba lô lưng, dáng vẻ phần chật vật.
Sau khi gửi thông tin của hai đạo sĩ mới lên trang web chính thức của Hiệp hội, Thẩm Như Như sắp xếp họ hai căn phòng sát bên phòng Mạch Mạch. Cô còn kịp dặn dò những điều cần lưu ý thì thấy Chiêm Hạc bật nức nở, hai hàng nước mắt chảy dài má.
“Có chuyện gì ?” Thẩm Như Như thoáng giật , hiểu đang yên đang lành mà Chiêm Hạc .
“Chưa từng ở căn phòng nào đến thế , cảm động quá.” Chiêm Hạc lau nước mắt giải thích.
Lão Quan (tổ sư) giàu nứt đố đổ vách, hào phóng ban nhiều tiền bạc, thế nên chỗ nghỉ ngơi ở Huyền Thiên Quan tiện nghi. Không chỉ mỗi một phòng, mà mỗi phòng còn nhà vệ sinh và máy điều hòa độc lập. Điều trong chớp mắt "hạ gục" hơn một nửa các quan đạo khắp cả nước. Tuệ Trí cũng khá hài lòng với môi trường sống mới. Hai đạo sĩ mới nhanh chóng thích nghi với nhịp độ và cảnh sinh hoạt tại Huyền Thiên Quan.
Có hai đạo sĩ chính quy mới nhậm chức, Mạch Mạch còn tiếp tục túc trực trong đại điện nữa. Anh chuyển giao trách nhiệm đón tiếp tín đồ đến dâng hương cho hai , còn bản chuyên phụ trách các việc vặt như cắm hoa và bếp núc.
Buổi chiều, Từ Dẫn Châu xách hai hộp dâu tây tới. Anh bất ngờ khi thấy trong quan thêm hai đạo sĩ, một già một trẻ. “Cô Thẩm, mới tuyển nhân viên ? Sao …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-146.html.]
“Yên tâm, là đạo sĩ chứng nhận hẳn hoi.” Thẩm Như Như giải thích: “Đạo quan thể đạo sĩ. Hai vị đều năng lực tệ, vì tuyển họ .”
Thật , trong lòng cô còn tính toán riêng. Nếu Chiêm Hạc và Tuệ Trí nhân phẩm , cô sẽ thu nhận họ Huyền Thiên Môn, truyền thụ kỹ năng của Huyền Thiên Môn. Nhiệm vụ mà Tổ Sư giao phó, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Để phát triển Huyền Thiên Môn, việc thu nhận đồ là điều thể tránh khỏi, nhưng việc họ thể bước chân cánh cửa đạo môn , thì xem chính bản họ.
Từ Dẫn Châu gật đầu, đặt hộp dâu tây lên bàn mở . “Dì Châu vườn trái cây nhà kính hái bơ dâu tây, hương vị ngon, cô nếm thử xem.”
Những quả dâu tây to, quả lớn nhất bằng cả lòng bàn tay của một đàn ông trưởng thành. Thẩm Như Như chọn một quả nhỏ hơn để ăn thử. “Rất ngọt!” cô khen ngợi.
Từ Dẫn Châu cô, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lẽo của dần trở nên dịu dàng hơn. “Nếu thích, ngày mai sẽ mang tới cho cô nữa.”
“Đừng phiền dì Châu chứ.” Thẩm Như Như vội vàng từ chối. “Trời lạnh thế mà chạy tới chạy lui thì phiền lắm. À đúng , đang định hỏi dạo và Bách Lý , gặp phiền phức gì ?”
Rõ ràng năm hai họ vẫn tiếp xúc nhiều, mà mới qua năm mới, ngày nào cũng thấy kè kè bên . Không họ đang ấp ủ mưu đồ gì đây.
“Không gì.” Ánh mắt Từ Dẫn Châu lập tức trở nên ảm đạm, vẻ mặt cũng khôi phục vẻ xa cách thường thấy. Tựa như cảm giác thiết chỉ là một ảo giác. “ vài chuyện học hỏi từ Bách Lý mà thôi.”
Thẩm Như Như thấy , đành đổi đề tài khác. Cô nhắc đến chuyện hôm qua một nhóm học sinh ghé cửa hàng, và sáng nay một trong họ nhảy lầu tự sát, thì Cảnh sát Triệu lái chiếc xe đạp điện của tới. Xe còn dừng hẳn, hét lớn: “Đại sư Thẩm, học sinh xảy chuyện ! cảm thấy chuyện cực kỳ bất thường, cô mau cùng xem xét ngay!”