Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Như Như càng nóng ruột thì ngược càng giữ bình tĩnh. Trong đầu cô nhanh chóng loé lên mỗi loại khả năng cùng phương án để đối phó. Cô đạp mạnh chân ga, lốp xe ma sát quốc lộ phát tiếng rít ken két chói tai. Khi xe sắp chạy khỏi giao lộ cửa nhà Dương gia, một bóng dáng màu đen từ ven đường . Cô đột nhiên đạp phanh gấp, bởi vì lực quá mạnh mà suýt văng khỏi ghế, cũng may mà cô thắt dây an . Từ Dẫn Châu mở cửa bước . Ngay lập tức, nhiệt độ trong xe giảm rõ rệt. Anh thong thả cài dây an , giọng trầm trầm, chút vô lực: “Đi vòng qua đường nhỏ sẽ gần hơn.”
“Đường nhỏ?” Vẻ mặt Thẩm Như Như nghi hoặc bởi vì cô từng ở đây một thời gian nhưng bao giờ hóa xuống núi còn thể con đường nhỏ khác, mà con đường đấy thể cho xe qua.
Mèo Dịch Truyện
Từ Dẫn Châu chỉ một phương hướng đó mới trả lời: “Ừ, lái sang bên . Hiện tại qua, hẳn là thể đến sớm hơn bọn họ một bước.”
Đối với lời của , Thẩm Như Như hề nghi ngờ, cô chuyển động tay lái và lái xe về hướng đó.
Con đường nhỏ ẩn sâu trong cánh rừng rậm rì, một dấu vết cho thấy đặt chân đến. từ dấu vết mặt đất vẫn thể thấy nơi kỳ thật thường xuyên xe cộ qua .
Chiếc SUV màu tím lướt vun vút qua từng cánh rừng, mặt đất gồ ghề khiến cho xe xóc nảy dữ dội, nhiều Thẩm Như Như thiếu chút nữa nắm tay lái. Cô cánh rừng phía càng ngày càng gần và con đường núi hiện lờ mờ mà cảm giác như đang mơ.
Bình thường Thẩm Như Như lái xe luôn đề cao an . Là một ngoan ngoãn luôn tuân thủ luật giao thông, cô thể ngờ ngày lái xe như bay trong núi rừng. Một giây , chiếc xe nhanh chóng xuyên qua rừng cây, chắn ngang đường núi.
Thẩm Như Như đạp phanh gấp, lau mồ hôi lạnh trán. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lao khỏi rào chắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-106.html.]
Lúc , năm chiếc xe từ núi xuống bên vặn chạy tới nơi , thấy giữa đường một chiếc xe chắn, lập tức nhấn còi hai cái. Từ Dẫn Châu hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt xuyên qua hai chiếc xe bảo vệ phía , dừng nơi chiếc xe thương vụ phía . Anh ho nhẹ một tiếng : “Có chút chuyện với Dương tổng, thể dừng một chút ?”
“Các là ai, tìm chuyện gì?” Giọng Dương tổng nghèn nghẹn, như thứ gì đó chặn ngang cổ họng.
Giọng phu nhân Dương rõ ràng hơn hẳn, chị thò nửa đầu khỏi cửa sổ xe bên cạnh, ngữ khí đầy khó chịu: “Tìm mà thái độ kiểu ? Nửa đường chặn xe thì gọi là chuyện chắc? Quá đáng thôi chứ! Muốn chuyện thì hẹn , hiểu ? Mau tránh , còn chặn đường nữa báo cảnh sát đấy!”
Từ Dẫn Châu phớt lờ lời uy h.i.ế.p của phụ nữ. Anh vẫn duy trì tư thế ban đầu như , ngay cả một cái chớp mắt cũng . Anh bình thản Dương tổng kính chắn gió, đó ghé tai , cũng như tai Viên Nghệ: “ hỏi Dương tổng một chút, gặp qua một cô gái tóc dài mặc váy đỏ ? Chúng tới là dẫn cô .”
“Cô gái nào?” Dương tổng đầu tiên to vẻ nghi hoặc, đó nghĩ tới cái gì mà sắc mặt đổi chóng mặt: “Cậu rốt cuộc là ai!”
Trong mắt của tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi, mặt méo xệch vì kinh ngạc.
Vợ nhíu mày, ánh mắt bất mãn chồng : “Anh chuyện gạt ?!” Người ngoài còn gì, nội bộ hai vợ chồng bắt đầu nảy sinh tranh cãi.