Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu liếc , Thẩm Như Như xác nhận với phụ nữ: “Cửa phòng khóa trái, nhưng cửa sổ mở?”
Bà Quan vội vàng gật đầu lia lịa. Vừa , bà phát hiện đứa nhỏ biến mất trong nháy mắt, hoảng sợ đến mức hoang mang tột độ, lo
cái gì cũng thể nghĩ vì quá sợ hãi, nhưng khi trấn tĩnh , liền nhận điều chút .
Nếu thực sự ma quỷ gây sự với lũ trẻ, cớ gì vòng vo tốn công như thế?
“Nhà của bé ở gần đây ?” Từ Dẫn Châu nghi hoặc hỏi.
Bà Quan suy nghĩ một chút, gật đầu: “Không xa đây lắm.”
Đoàn lập tức toả tìm kiếm theo hướng ngôi nhà của bé. Trên núi cây cối rậm rạp, thiếu vắng đèn đường, tầm hạn chế nghiêm trọng. Giờ đây, việc tìm kiếm hai đứa nhóc tinh nghịch hề dễ dàng, nhất là khi chúng cố tình trốn tránh.
Lão Quan, với tính nóng như lửa, một vòng quanh con đường mòn mà thấy ai, liền tức tốc chạy đến nhà bé, gõ cửa ầm ĩ. Tiếng gõ cửa vang động, cách xa trăm mét vẫn thể thấy rõ mồn một. Ông bà ngoại của bé giật tỉnh giấc, lúc mới cháu buổi tối lén ngoài chơi. Vào phòng ngủ kiểm tra, thấy giường trống , đứa trẻ rõ ràng vẫn về.
Từ một nhà, giờ thành hai nhà cùng chung lo lắng. Cả hai bên gia đình nháo nhào chạy khu rừng xung quanh tìm kiếm. Lão Quan thêm lời nào, lập tức rút điện thoại gọi báo cảnh sát.
Trong rừng, đêm đen như mực, đưa tay lên còn khó thấy rõ năm ngón tay. Thẩm Như Như đành giơ đèn pin, cùng Từ Dẫn Châu mò con đường mòn chật hẹp. Cánh tay và khuỷu tay họ ngừng vô tình chạm .
“Anh lạnh lắm ?” Thẩm Như Như nhận thấy Từ Dẫn Châu chỉ khoác chiếc áo đen mỏng manh, bèn lo lắng hỏi.
Rừng núi ẩm ướt, nhiệt độ se lạnh, ngay cả tháng Tám nóng nực nhất cũng toát vẻ âm u, lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-tap-hoa-am-duong/chuong-101.html.]
Từ Dẫn Châu lắc đầu: “Không lạnh.”
Lời dứt, một tiếng ho nhẹ thoát từ cổ họng , nén đến mức gần như tan biến màn đêm.
Thẩm Như Như dừng bước: “Từ , là trở về nghỉ ngơi , lát nữa cảnh sát sẽ tới.”
Từ Dẫn Châu vẫn lắc đầu. Anh đang định gì đó thì Bách Lý Vô Thù đột ngột xuất hiện, từ mà đến. Trên tay là một chiếc đèn lồng cổ kính, nền trắng thêu hoa lam tinh xảo. Ánh sáng từ chiếc đèn đặc biệt rực rỡ, soi tỏ hơn phân nửa cánh rừng.
“Cô Thẩm, Từ , hai tìm manh mối nào ?”
Thẩm Như Như thoáng chiếc đèn lồng vài , cảm thấy gì đó quái dị, ánh sáng thực sự hề bình thường.
Đang mải suy nghĩ, Từ Dẫn Châu bên cạnh lặng lẽ lùi hai bước. Anh khéo léo mượn ảnh cô để tránh tia sáng đèn chiếu thẳng .
Cô nghiêng mắt , trong ánh mắt ngập tràn hoài nghi.
Mèo Dịch Truyện
“Đây là Tam Thanh Trản,” Từ Dẫn Châu chủ động giải thích, “nó dùng để bắt ác quỷ.”
Thẩm Như Như giật . Chả trách Từ Dẫn Châu vội vã tránh . Trên sát khí quá nặng, dễ lầm là ác quỷ. Cô chợt nhớ, bản từng đến Từ gia tặng hoa buổi sáng. Lúc đó, cô thấy một bóng đen phản chiếu trong gương bát quái treo cổng lớn nhà Từ. Ban đầu, cô chỉ nghĩ hoa mắt, nhưng giờ hồi tưởng , đó hẳn là hình ảnh Từ Dẫn Châu chiếc gương đồng chiếu .
Bách Lý Vô Thù cầm đèn lồng, tiếp tục sâu rừng. “Vậy sẽ những chỗ khác xem . Nếu hai phát hiện gì, hãy báo cho ngay.”
Thẩm Như Như dõi theo bóng lưng Bách Lý khuất dần, trong lòng dấy lên nghi vấn: Vì đàn ông quá để tâm đến vụ mất tích của hai đứa trẻ đến ? Anh thậm chí còn rút Tam Thanh Trản dùng để bắt quỷ. Chẳng lẽ phát hiện điều gì?