Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 87
Cập nhật lúc: 2025-03-22 18:22:45
Lượt xem: 2
Cảnh tượng quỷ dị này như một vết khắc cháy đen trong tâm trí hắn—rõ ràng đến mức, chỉ cần hắn chớp mắt một cái…
Cái xác sẽ cử động.
Hàm răng cứng ngắc đột nhiên bật ra. Đồng tiền rơi xuống đất, phát ra một tiếng lanh lảnh sắc lạnh giữa màn đêm.
Sau đó…
Cái đầu lâu từ từ quay sang, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hắn.
Một cơn lạnh buốt đ.â.m thẳng vào tủy sống Hổ Tử.
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa. Bàn tay vô thức siết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay cũng không hay biết.
“Áp khẩu tiền thì có nhiều, quỷ đói cũng chẳng ít… nhưng để gặp thứ được hình thành khi hội tụ đủ hai điều kiện này lại cực kỳ hiếm hoi. Anh không cảm thấy mình rất ‘may mắn’ sao?”
Hổ Tử cứng người, hai tay run lẩy bẩy, lập tức xua tay lia lịa, sắc mặt tái mét như tro tàn:
“May cái đầu anh ! Loại vận khí này ai muốn ai lấy đi ! Anh nói đi, rốt cuộc làm sao hóa giải?”
Lục Phi nhún vai, thong dong như thể đang bàn chuyện thời tiết.
“Muốn trừ bỏ Tiền Quỷ Đói , đơn giản thì cũng đơn giản, mà phiền phức thì cũng phiền phức.” Hắn dừng một chút, đôi mắt híp lại, như thể đang cân nhắc điều gì đó. “Quan trọng nhất… là phải có đất mộ của quỷ đói.”
Hai chân Hổ Tử như nhũn ra. “Đất… đất mộ?”
Hắn xoay nhẹ đồng tiền trong tay, ngón tay lướt qua lớp kim loại lạnh toát, như thể đang lắng nghe những tiếng thì thầm vô hình vọng ra từ đó.
Giọng hắn chậm rãi, mang theo một thứ cảm giác nặng nề khó tả:
“Quỷ đói… không có mồ yên mả đẹp.”
Hổ Tử vô thức nuốt khan.
Cảm giác như có một sợi dây vô hình đang siết lấy cổ hắn, khiến từng hơi thở trở nên khó khăn.
Lục Phi không nhìn hắn. Đôi mắt hắn dường như xuyên thấu vào bóng tối đằng xa. Khi hắn cất giọng, âm điệu lạnh lẽo như gió thổi qua mộ phần:
“Chúng c.h.ế.t giữa hoang vu.”
“Thân xác phơi dưới trời.”
“Không ai chôn cất.”
“Không ai tụng kinh siêu độ.”
Bên ngoài, cơn gió đêm thổi qua khe cửa sổ vỡ nát, rít lên từng hồi, như tiếng ai khóc than.
Ngọn đèn dầu khẽ chập chờn. Bóng tối trong phòng càng dày đặc, như thể có thứ gì đó đang ẩn nấp ở một góc mà mắt thường không nhìn thấy.
“Chúng chết… nhưng chưa thực sự chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/87.html.]
Giọng Lục Phi trầm xuống, chậm rãi mà nặng nề.
“Oán khí của chúng cứ thế tích tụ. Không có nơi phát tiết. Không thể siêu thoát.”
“Một ngày, rồi một ngày, rồi một ngày khác.”
“Nỗi hận ngấm dần vào đất.”
“Lâu dần… nó biến đổi.”
Hổ Tử cảm thấy từng câu chữ rơi xuống, như từng giọt m.á.u nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
“Đất nơi quỷ đói gục xuống không còn là đất bình thường nữa.”
“Nó bị oán niệm ăn mòn.”
“Nó trở nên lạnh lẽo, cứng rắn như đá, không dung nạp sinh khí.”
“Cây cỏ mọc trên đó đều sẽ héo rũ.”
“Súc vật lỡ giẫm phải cũng sẽ lâm bệnh rồi c.h.ế.t dần.”
Hổ Tử cảm thấy gai ốc trên tay dựng hết cả lên.
Càng nghe, hắn càng thấy lồng n.g.ự.c nặng trĩu, như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim hắn từng chút một.
Nhưng chết không có nghĩa là kết thúc.
Hồn phách của quỷ đói quanh quẩn nơi thân xác đã thối rữa.
Chúng gào thét trong im lặng, khát vọng một cơ hội trở về nhân gian.
Lục Phi lật nhẹ đồng tiền, để ánh sáng ngọn đèn dầu phản chiếu lên mặt kim loại một thứ ánh sáng âm u.
Như thể có thứ gì đó đang ngấm ngầm chảy bên trong.
“Cứ thế, ngày qua ngày…”
“Đất ấy bị ác niệm ăn mòn.”
“Dần dần… nó trở thành một vùng đất tà uế.”
Nga
“Đất mộ quỷ đói.”
Lục Phi nhìn thẳng vào hắn, đáy mắt tối sâu không thấy đáy.
Bóng tối xung quanh dường như dịch chuyển.
“Nhưng chính loại đất này…”
“…mới có thể trấn áp lệ khí của Tiền Quỷ Đói.”