Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 78

Cập nhật lúc: 2025-03-22 15:36:02
Lượt xem: 1

Lục Phi siết chặt cây nhang trong tay, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

“Đừng hoảng, cứ tiếp tục khấn đi.”

Nhưng sâu trong lòng hắn, một cảm giác bất an đang dâng lên từng chút một.

Nga

Nếu thực sự có quỷ đến nhận đồ, đáng lẽ ít nhất phải có một chút d.a.o động—một làn gió nhẹ, một tia âm khí len lỏi, hay thậm chí là bóng đen nào đó lướt qua.

Nhưng lúc này đây… không có gì cả.

Sự yên lặng này quá mức bất thường.

Nó giống như một cơn bão đang âm thầm tích tụ, chờ đến khoảnh khắc bùng nổ.

Lục Phi không dám nói ra suy nghĩ của mình. Nếu ngay cả hắn cũng hoảng, Hổ Tử chắc chắn sẽ hoàn toàn sụp đổ!

“Quỷ đại nhân a ! Mong ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi lần này !..."

Trong khi đó, Hổ Tử vẫn tiếp tục lầm rầm khấn vái, từng câu từng chữ đều mang theo nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Nhưng Lục Phi biết… mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Một cơn gió lạnh lẽo bất thình lình quét qua, mang theo mùi tro tàn ngai ngái.

Lửa trong chậu than rung lên, nhảy múa điên cuồng, bóng tối cũng vì thế mà vặn vẹo như thể có thứ gì đó đang trườn bò ngay bên trong nó.

Những tờ giấy tiền đang cháy dở bất ngờ bị cuốn lên, xoay vòng trên không trung, tạo thành một vòng xoáy lặng lẽ. Những hình nhân giấy đứng hai bên tám chiếc bát lớn, bỗng dưng khẽ động.

Ban đầu chỉ là một cái rung nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/78.html.]

Nhưng rồi chúng bắt đầu run rẩy— run lên từng hồi như đang sợ hãi, hay đúng hơn… như thể có thứ gì đó đang lướt qua chúng.

Hổ Tử rùng mình.

Lông tóc toàn thân hắn dựng ngược. Một cảm giác quái dị len lỏi vào xương tủy, như thể có hàng chục cặp mắt vô hình đang bám riết lấy hắn từ trong bóng tối.

Hắn siết chặt hai tay, giọng nói run rẩy:

“Lục Phi… nó… nó tới rồi sao?”

Lục Phi không trả lời ngay.

Hắn không nhìn thấy gì, nhưng cơ thể hắn đang phản ứng theo bản năng.

Lạnh.

Lạnh đến mức sống lưng hắn tê buốt, như có một bàn tay lạnh giá vừa lướt qua gáy.

Thứ gì đó đã đến.

Nó không có hình dáng rõ ràng, nhưng lại hiện diện một cách rõ rệt, tràn ngập không gian bằng một luồng âm khí ghê rợn.

Lục Phi trầm giọng:

“Tiếp tục khấn đi.”

Lục Phi vừa xoay người, ánh mắt chạm đến Hổ Tử liền lập tức sững lại. Đồng tử hắn co rụt, hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng.

Hổ Tử vẫn ngồi xổm dưới đất, dáng vẻ cứng đờ như một con rối bị cắt đứt dây điều khiển. Trên tay hắn còn giữ nguyên động tác đốt tiền giấy, nhưng những tờ giấy vàng không được thả vào chậu than mà cứ thế run rẩy trên đầu ngón tay, như thể hắn đã hoàn toàn bị thứ gì đó trói buộc, không thể nhúc nhích. Đôi mắt hắn trống rỗng, da mặt căng cứng, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Ánh lửa trong chậu than lập lòe, tạo ra những mảng sáng tối chập chờn trên khuôn mặt hắn. Và ngay phía sau lưng Hổ Tử, một bóng đen quái dị đang chầm chậm bò lên.

Loading...