Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 74

Cập nhật lúc: 2025-03-22 13:42:33
Lượt xem: 1

Lục Phi ngừng lại, ánh mắt trầm xuống, giọng nói khẽ hạ thấp, như một cơn gió lạnh lướt qua, rít nhẹ trong đêm tối. “Nhưng những thứ như cơm trắng dầm nước, trứng gà sống, đậu phụ trắng… lại không đơn thuần là lễ vật. Chúng lạnh, nhạt, không mùi không vị – hợp với bản chất vô hình của âm linh.”

Hổ Tử thoáng rùng mình. Hắn nhìn những món đồ trắng toát được đặt ngay ngắn trên nền đất, cảm giác lạnh buốt không lý giải nổi dần lan từ bàn chân lên đến đỉnh đầu. Bữa ăn của quỷ… thật sự có thể mang chúng đến sao?

Lục Phi không nhìn hắn, chỉ lặng lẽ cầm lấy bình rượu hòe hoa, lắc nhẹ. Chất lỏng bên trong sóng sánh phản chiếu ánh sáng lờ mờ, như thể có gì đó đang chuyển động trong nó, những vệt sáng lạ lùng uốn lượn như linh hồn lạc lối. “Rượu hòe hoa là thứ quỷ thích nhất.”

Giọng hắn chậm rãi, từng chữ như đọng lại trong màn đêm lạnh giá. “Cây hòe thuộc tính âm, từ xưa đã được coi là cánh cửa kết nối hai cõi. Người ta trồng hòe trước nhà để tránh tà, nhưng cũng dùng hòe để gọi hồn. Hòe là ranh giới, là dấu hiệu, là lối đi giữa âm và dương. Rượu này không phải để uống – nó là chất dẫn, là tín hiệu, là lời mời.”

Hổ Tử cảm thấy da đầu căng lên, mạch m.á.u bên thái dương đập liên hồi. “Ý anh là…”

Lục Phi nghiêng nhẹ bình rượu, một giọt rượu trong vắt nhỏ xuống đất, thấm vào nền đường lạnh lẽo. “Nó giúp linh hồn cảm nhận được sự hiện diện của chúng ta.”

Gió bỗng nổi lên, mạnh đến mức tấm vải phủ trên lễ vật lay động dữ dội. Ngọn đèn đường leo lét bất ngờ rung lắc, bóng tối tựa như đang tràn về, cuốn lấy không gian xung quanh.

Hổ Tử nghe xong mà da đầu tê rần, bỗng nhiên nảy sinh ý muốn rút lui, run giọng hỏi: “Sao anh biết rõ mấy chuyện này thế?”

Nga

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/74.html.]

Lục Phi liếc nhìn hắn, nhàn nhạt đáp: “Tiệm cầm đồ của tôi chuyên xử lý những thứ không thuộc về thế gian này. Không hiểu mấy chuyện này thì làm sao kiếm cơm được?”

Tất cả những điều này tất nhiên đều là do khi xưa ông nội dạy lại cho hắn rồi .

Lục Phi kiểm tra lại từng món đồ trên bàn cúng, ánh mắt sắc bén quét qua mọi thứ. Mọi thứ đều đúng như kế hoạch, không có gì sai sót.

Hắn liếc nhìn Hổ Tử, trầm giọng ra lệnh:

“Đặt hai hình nhân giấy ở hai bên bàn.”

Hổ Tử chần chừ, nhưng vẫn làm theo. Khi đặt xuống, hắn cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh toát, tựa như có một cơn gió vô hình lướt qua da thịt, khiến hắn không nhịn được mà run lên.

Hổ Tử tròn mắt nhìn hai hình nhân giấy được đặt ở hai bên bàn cúng, dưới ánh nến bập bùng, chúng trông không khác gì hai người thật, chỉ có điều toàn thân trắng bệch, đôi mắt đen sâu hoắm, vô hồn mà lạnh lẽo.

Cảm giác bị theo dõi bủa vây khiến hắn khó chịu, sống lưng lạnh toát, giọng nói khô khốc bật ra:

"Hai thứ này... là để làm gì?"

Loading...