Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 63

Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:10:59
Lượt xem: 5

Đêm hôm đó, Hổ Tử cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Ban đầu, chỉ là một cơn ngứa ran mơ hồ nơi đầu lưỡi, như thể có vô số con kiến nhỏ đang bò qua từng kẽ răng. Hắn nuốt nước bọt theo bản năng, nhưng thay vì tan đi, cảm giác ấy lại càng lan rộng, men theo vòm họng mà thấm sâu xuống cuống họng.

Nga

Một vị tanh nhàn nhạt chợt xộc lên.

Như thể vừa cắn phải một miếng thịt sống chưa kịp rửa sạch, mùi m.á.u tươi phảng phất lẩn quất trong khoang miệng, bám riết nơi đầu lưỡi, khiến hắn không khỏi cau mày.

Hổ Tử nhổ ra một bãi nước bọt, nhưng mùi vị kỳ quái ấy vẫn vương vấn, không tài nào xua đi được.

Hắn gạt đi, tự nhủ có lẽ là do buổi trưa ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ.

Nhưng rồi—

Cơn đói tràn đến.

Không phải kiểu đói thông thường, mà là một cảm giác đói khát đến quặn thắt, như thể dạ dày hắn chưa từng được lấp đầy. Một cơn co rút mạnh mẽ siết chặt từng thớ cơ, khiến hắn khốn khổ ôm bụng.

Hổ Tử nhíu mày, tự nhủ có thể do ban ngày đi lại nhiều nên tiêu hao năng lượng. 

Hắn vội vàng ăn hai bát mì nóng hổi. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác lạ lùng dâng lên—không phải no mà là không đủ.

Bình thường, hai bát mì đã đủ no. Nhưng hôm nay, dạ dày gã như biến thành một cái hố sâu không đáy.

Cơn thèm ăn càng lúc càng trở nên dữ dội hơn.

Ba bát… Bốn bát…

Hắn ăn như chưa từng được ăn bao giờ.

Mì nóng bỏng trôi qua cổ họng, nhưng dạ dày vẫn như một cái hố sâu không đáy, không ngừng réo lên đầy tuyệt vọng.

Năm bát ...

Khi đến bát thứ năm, lòng bàn tay hắn đã lạnh toát, mồ hôi rịn ra sau gáy, chảy dọc xuống sống lưng.

Dạ dày căng tràn, nhưng cảm giác trống rỗng vẫn chưa biến mất.

Hổ Tử nắm chặt đũa, cánh tay run lên.

Không phải không no… mà là không đủ.

Hắn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

Một thứ gì đó không phải thức ăn.

Càng nghĩ, cơn sợ hãi càng cuộn trào.

Hắn sợ bụng căng đến mức vỡ toạc, nên cố gắng kiềm chế, không dám ăn thêm nữa, miễn cưỡng leo lên giường, hy vọng có thể chợp mắt, sáng mai ngủ dậy mọi chuyện sẽ trở lại bình thường .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/63.html.]

Nhất định sẽ bình thường… phải không?

 

Nhưng ngay khi vừa đặt lưng xuống giường, cơn đau ập đến.

Không phải đau âm ỉ, mà là xé ruột xé gan, nghiền nát từng tấc nội tạng.

Hắn quằn quại, ôm bụng lăn xuống đất, cả người co giật như bị rút cạn hơi thở.

Rồi đột ngột—

Một cơn buồn nôn dữ dội cuộn trào.

Hổ Tử nhào tới mép giường, nôn thốc nôn tháo.

Toàn bộ số mì hắn vừa ăn bị phun ra sạch sẽ.

Nhưng sau khi nôn xong, cơn đói lại quay trở lại.

Đói đến run rẩy.

Đói đến phát điên.

Hổ Tử hoảng loạn. Hắn muốn ăn.

Muốn nhét thứ gì đó vào miệng để lấp đầy dạ dày, để chấm dứt sự giày vò khủng khiếp này.

Nhưng—

Cứ ăn vào…

Lại nôn ra.

Vòng lặp đáng sợ này kéo dài suốt cả đêm.

Người hắn ướt sũng mồ hôi, từng cơn run rẩy chạy dọc sống lưng. Đôi mắt hõm sâu, tràn đầy kinh hoàng.

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...