Nam Dương nằm ở phương Nam, nơi nhiệt đới nóng ẩm quanh năm, sơn cốc rậm rạp, rừng cây như đan dệt trời xanh. Chính vì vậy, cũng là chốn rắn rết ẩn mình nhiều vô kể.
Chủng loại rắn ở đây, không chỉ nhiều về số lượng, mà còn kỳ dị về hình thái – có loại dài đến mấy trượng, có loại thân sắc đỏ như máu, mắt phát sáng trong đêm như đuốc nhỏ. Càng sâu vào núi, rắn càng dị thường. Người bản địa vẫn truyền tai nhau: có loài rắn sau khi lột xác sẽ phát sinh linh trí, bám theo con người cả đời, hoặc ghê rợn hơn – cưỡi xác người sống, thành yêu tà trong lớp da thịt người.
Chính vì thế, dân bản xứ vừa sùng bái, vừa run rẩy kính sợ loài vật này.
Có những làng bản dựng miếu thờ rắn, gọi là “Xà Vương”, coi rắn là thần linh trấn giữ long mạch, bảo hộ con cháu tránh khỏi họa quỷ tà.
Nhưng cũng có nơi, người ta cấm tuyệt nhắc đến tên rắn khi trời sập tối. Thậm chí, không gọi thẳng là "rắn", mà dùng từ tránh kỵ.
Trong những huyền thoại cổ xưa, rắn không chỉ là linh vật, mà còn là vật tế – là kẻ canh giữ giao giới giữa sống và chết. Có con là thần, cũng có con là tà.
Bởi thế, nếu ai đó bảo rằng thứ được người ta tôn sùng là một con rắn – thậm chí là một con mãng xà mang tính chất tà vật – thì cũng chẳng phải điều gì quá đỗi kinh hoàng. Bởi trong lòng núi, dưới lớp đất mục ruỗng và rễ cây đen như m.á.u khô ấy, có những thứ từ lâu đã không còn nằm trong phạm trù hiểu biết của loài người.
Huống hồ , trong các truyền thuyết cổ xưa của đạo trấn tà, quả thực là có nhắc đến một tồn tại dị thường: “Xà Thần” – thân rắn đầu người, cư ngụ sâu trong vùng núi cấm Nam Dương. Nơi ấy, trăm năm không có kẻ dám bén mảng, chẳng phải vì địa hình hiểm trở, mà vì linh lực ở đó đã lệch lạc. Người ta tin rằng Xà Thần từng là thần linh hộ địa, nhưng vì phản phệ linh trí, cuối cùng hóa tà, hút vía trẻ sơ sinh, rút dương khí của nữ nhân, sống nhờ sinh khí kẻ yếu.
Ở nơi tín ngưỡng nhập nhằng giữa thần và quỷ, việc một tà vật đội lốt thần tượng không phải chuyện hiếm gặp – mà là thứ tất yếu, như bóng theo hình.
Một sinh ý hoàn thành , liền một cái mạng bị lấy đi , chỗ bị lấy đi sinh lực theo những gì đã biết , có thể kết luận là tà vật này hút sinh lực từ ngũ tạng .
Mà vật có thể hút sinh lực từ ngũ tạng con người, thì khả năng cao – đó không phải pháp khí hộ thân, mà là vật sống đang hấp dưỡng.
Nga
Một thứ gì đó trong tăm tối đang được nuôi dưỡng , một thứ gì đó .... sống ... muốn hoá hình .
Không phải người, nhưng lại thèm khát trở thành người.
Phật mẫu ôm tài .
Cái tên này , dường như không đơn giản chỉ vì lừa gạt người khác mà lấy , vì trong n.g.ự.c bức tượng xác thực là đang ôm một thứ gì đó. Chẳng qua, thứ nó ôm trong n.g.ự.c không phải tài bảo, cũng không phải kinh thư.
Thứ mà nó đang ôm, chính là ... trứng rắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/233.html.]
Cái gọi là Phật mẫu , chính là xà mẫu .
Khoan ....
Chờ chút ...
Lục Phi cảm thấy tim mình chợt hụt một nhịp.
Nếu là “mẫu”, vậy ắt phải có “tử”.
Hắn nhớ lại khi phát hiện trong lớp vỏ rắn lớn , có một lớp vỏ rắn nhỏ đang ẩn mình.
Rắn con ?!
Hắn đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ mình từng tin tưởng – đều có thể đã sai từ đầu.
Hắn đã quá chú mục vào pho tượng, vào con rắn lớn, vào sinh khí đã mất. Nhưng nếu… trọng tâm thật sự không phải là nó?
Rắn lớn chỉ là lợi dụng Tô gia để dựng dục đời sau, mà con rắn nhỏ ... trong âm thầm , sẽ được nuôi lớn trong ngu muội của con người, được ấp dưỡng bằng sự sùng bái điên cuồng dưới hình hài thần tượng? Mượn tín ngưỡng làm lồng ấp, mượn lòng người để che mắt thế gian.
Hắn cảm giác da đầu mình tê dại, từng tế bào như rút lạnh. Lẽ nào…
hiện tại , ở Tô gia , vẫn còn một con rắn nhỏ ... còn sống?
Trước đó, tượng đã bị mèo đen và gà trống đánh nát, hắn cứ ngỡ mọi tai ương đã được hóa giải .
Nhưng nghĩ kỹ lại… ai biết được lúc ấy bị tiêu diệt là một con rắn, hay là hai?
Lỡ như… tượng đá chỉ là vỏ ngoài, dùng để che giấu tai mắt của con người, mà sinh linh thật sự đã sớm tách mình ra khỏi đó – một con rắn con, đang lặng lẽ trú ngụ trong một góc nào đó của Tô gia ?
Lục Phi không dám nuôi hy vọng. Không dám tin vào vận may.
Hắn vội vã rút di động, định gọi ngay cho Tô gia. Nhưng vừa mở danh bạ, mới chợt nhớ ra : hắn không có số của bất kỳ ai ở Tô gia cả.
Tim hắn đập dồn dập, vội vàng bấm máy gọi cho Lưu Phú Quý .