Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 198
Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:26:07
Lượt xem: 0
"Nhìn xem, tượng Phật mẫu hoàn toàn không có vấn đề gì."
Giọng nói trầm ổn của Dương đại sư vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề trong Phật đường.
Hắn đứng đó, nét mặt bình thản, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, như muốn áp chế những xáo động vô hình trong lòng họ.
“Gương mặt hiền từ, ung dung hoa mỹ.”
Lời nói rành mạch, tựa như một lời khẳng định chắc nịch.
Nhưng…
Không ai phản bác.
Không ai nghi ngờ.
Những người xung quanh vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng không phải vì kính sợ.
Cũng không phải vì ngưỡng vọng.
Mà là…
Một sự mê đắm đến tột độ.
—
"Phải rồi… đẹp quá..."
"Thật sự đẹp đến mức khó tin…"
Giọng nói rời rạc cất lên.
Người này phụ họa người kia, như thể bị cuốn vào một giấc mộng mê loạn, một ảo giác không thể phá vỡ.
Ánh mắt họ đờ đẫn, tựa như đã đánh mất ý thức, đánh mất chính mình.
Cảm giác quỷ dị len lỏi trong không khí, bao phủ cả gian phòng bằng một sự tĩnh lặng không bình thường.
Không ai rời mắt khỏi bức tượng.
Không ai dời bước.
Không ai cất lời ngoại trừ những tiếng tán thán lặp đi lặp lại như bị thôi miên.
Và người đáng sợ nhất…
Lưu Phú Quý.
Một kẻ phàm tục đến tột cùng.
Một kẻ chỉ biết đến tiền.
Nhưng lúc này đây…
Ánh mắt ông ta ta lại dán chặt vào bức tượng, đầy si mê, đầy dục niệm.
Hai con ngươi co rút, một tia rạo rực quái dị ánh lên, hô hấp gấp gáp, miệng khẽ hé mở, như thể quên mất mọi thứ xung quanh, quên mất bản thân.
Thậm chí, một vệt nước bọt chầm chậm tràn ra khỏi khóe môi hắn, rơi xuống đất mà không hề hay biết.
Một kẻ như ông ta , tại sao lại có phản ứng này?
Giống như ... mê luyến !
Nga
Lục Phi cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Đây không phải sự ngưỡng mộ đơn thuần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/198.html.]
Không phải là cảm giác kinh diễm trước một tác phẩm nghệ thuật.
Mà là—
Một thứ gì đó còn đáng sợ hơn nhiều.
—
Một loại mê loạn sâu trong linh hồn.
Một sự thôi miên không nhìn thấy.
Từng ánh mắt trong căn phòng đều bị hút chặt vào bức tượng.
Càng nhìn, suy nghĩ càng trống rỗng.
Càng nhìn, ý thức càng bị bóp nghẹt.
Càng nhìn, thế giới xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại ánh mắt kia, nụ cười kia, và một lời gọi mời không thành tiếng.
"Không đúng!"
Một tiếng cảnh báo vang lên trong đầu Lục Phi.
Sự bất an dâng lên, như có một dòng nước lạnh tràn qua lồng ngực.
Bức tượng Phật… tại sao lại như vậy?
Tại sao thứ lẽ ra phải trang nghiêm, từ bi, lại mang theo một vẻ đẹp quỷ dị đến vậy?
Không đúng…
Không đúng chút nào…
—
Hương trầm trong phòng ngày càng đậm.
Làn khói trắng mơ hồ lan tỏa, vờn quanh bức tượng như những sợi tơ quỷ quái.
Không khí trở nên nặng nề, ẩm ướt, như thể ẩn chứa một loại ám hương vô hình, len lỏi vào từng ngóc ngách, từng hơi thở.
Lục Phi cảm thấy đầu óc dần trở nên mơ hồ.
Ý thức như bị một bàn tay vô hình quấn lấy, kéo xuống một nơi tối tăm, sâu thẳm.
Hắn cố gắng chớp mắt, cố gắng lắc đầu, nhưng cơ thể lại như không nghe theo điều khiển.
Càng nhìn bức tượng, cảm giác mơ hồ càng sâu.
Càng nhìn bức tượng, cơ thể càng trở nên trống rỗng.
Càng nhìn bức tượng, suy nghĩ của hắn dường như bị một thế lực nào đó xâm chiếm.
—
Đôi mắt kia.
Đôi mắt của Phật mẫu.
Tĩnh lặng, nhưng không phải sự từ bi.
Đẹp đẽ, nhưng không phải sự nhân hậu.
Chúng tỏa ra một thứ quyến rũ không thể kháng cự, một sự hấp dẫn tà dị, như thể chỉ cần nhìn vào, linh hồn cũng sẽ bị hút lấy.
Không phải là Phật nhãn phổ độ chúng sinh.
Mà là mị nhãn câu hồn đoạt phách.