Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 157
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:23:06
Lượt xem: 0
Cả quán mì lặng đi. Những thực khách đang cầm đũa cũng từ từ đặt xuống bàn, ánh mắt là tò mò , là e dè của những người mới đến , cũng có sợ hãi của những kẻ đã cắm rễ ở nơi này lâu năm .
"Người đó..." Giọng hắn như khàn đặc lại, hơi run rẩy. "Không g.i.ế.c ai cả. Nhưng chính hắn lại phát điên. Hắn tự cắt bụng mình... như muốn moi ra thứ gì đó."
Hơi thở của Lục Phi khẽ chững lại.
"Cuối cùng..."
Người đàn ông nuốt nước bọt, ngón tay vô thức siết chặt mép bàn. Một cơn ớn lạnh len lỏi qua từng kẽ áo của những kẻ đang nghe chuyện.
"Hắn... lột sạch da của chính mình."
Một câu nói rơi xuống, mang theo cơn lạnh buốt đến tận tủy sống.
Bên ngoài quán mì, gió đêm u uẩn thổi qua, mang theo tiếng rít dài như những oan hồn vất vưởng. Ngọn đèn dầu bên quầy chợt chập chờn, ánh sáng leo lét tựa hồ cũng bị dọa đến run rẩy.
Lục Phi cau mày, giọng trầm xuống: "Lột da?"
"Đúng vậy!" Người kể chuyện hít sâu một hơi, như cố đè nén cảm giác ghê tởm. "Anh có thể tưởng tượng được không? Hắn còn sống sờ sờ, từng chút một lột da mình xuống, như đang cởi một lớp áo."
Trong đầu Lục Phi chợt hiện lên một hình ảnh—một người đàn ông ngồi co ro trong góc tối, đôi tay đẫm m.á.u từ từ lột xuống từng mảng da thịt của chính mình. Máu nhỏ xuống sàn thành từng vũng lớn, phản chiếu ánh đèn leo lét. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải máu, mà là biểu cảm trên mặt hắn—trống rỗng.
Không đau đớn. Không vùng vẫy. Chỉ có một sự bình tĩnh đến quỷ dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/157.html.]
Lục Phi cười lạnh, nhưng đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa một cơn sóng ngầm khó tả.
"Một người bình thường thì làm sao có thể tự lột da mình?"
Người kể chuyện rùng mình, như thể chỉ cần nhắc đến cái tên ấy thôi cũng khiến hắn muốn nôn.
"Chính vì vậy tôi mới nói... chuyện này quá quỷ dị!" Hắn run giọng, hơi thở nặng nề. "Người ta bảo, hắn đã nhặt được thứ gì đó không nên nhặt..."
Lời vừa dứt, bỗng—
“Cạch!”
Nga
Một âm thanh khô khốc vang lên, như có thứ gì đó rơi xuống, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Toàn bộ thực khách trong quán thót tim, sống lưng lạnh toát.
Ngay sau đó, một giọng nói run rẩy bật ra từ đám đông:
"Thôi đi! Đừng nói nữa! Tôi... nuốt không trôi nữa rồi!"
Người nọ mặt mày tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Trước mặt hắn, bát mì đã nguội ngắt. Sợi mì trương phình, mềm nhũn, lềnh bềnh trên mặt nước súp như xác c.h.ế.t trôi, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ruột gan quặn thắt.
"Sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, e là chính hắn cũng không dám trở về."
Lục Phi không nói gì nữa. Hắn cầm đôi đũa, nhưng mì đã trở nên nhạt thếch, như thể mất đi hoàn toàn mùi vị.