Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 142

Cập nhật lúc: 2025-03-26 11:53:54
Lượt xem: 0

Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan lên tận sống lưng. Lưu Phú Quý cảm thấy hơi thở của mình bỗng trở nên gấp gáp. Ông ta không thể xác định được mình đang cảm thấy gì—hưng phấn, sợ hãi, hay là cả hai?

Nhưng điều đáng sợ nhất không phải lời nói của Lục Phi, mà là cách hắn bỏ ngỏ. Hắn không nói đến cái giá phải trả. Chính sự mập mờ ấy lại càng khiến đồng tiền này trở nên hấp dẫn hơn gấp bội.

Tên này là do hắn đặt ra ngay tại chỗ, nhưng tác dụng thì tuyệt đối không giả.

Đồng tiền này thuộc về quỷ đói. Mà quỷ đói tượng trưng cho lòng tham không đáy.

Nhưng có những lúc, lòng tham... chưa hẳn đã là điều xấu.

Vừa dứt lời, đôi mắt Lưu Phú Quý sáng rực như sói đói nhìn thấy mồi.

"Ông trời ơi... đây chính là bảo vật hiếm có!" Hắn thở hổn hển, giọng điệu lộ rõ sự kích động pha lẫn tham lam. Một kẻ lăn lộn trên thương trường như hắn làm sao có thể không rung động trước một món đồ có thể xoay chuyển cục diện kinh doanh, giúp lỗ biến thành lãi chỉ trong nháy mắt?

Lưu Phú Quý nuốt khan, đôi bàn tay vô thức siết chặt, như thể chỉ cần sơ suất một chút, cơ hội trời ban này sẽ vuột mất. Ông ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại cơn kích động đang dâng trào. "Thứ này... có thể bán cho tôi không?"

Nga

Lục Phi nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm như bóng tối lặng lẽ trườn qua từng ngóc ngách trong căn phòng. "Chú Phú Quý nói đùa sao? Người như chú cần thứ này làm gì? Đồng tiền này chỉ hữu dụng với những kẻ đang chật vật vực dậy sinh ý, mà chú thì vẫn ăn nên làm ra, đâu có cần đến nó?"

Lời nói vừa dứt, không khí bỗng chốc chùng xuống.

Lưu Phú Quý thoáng cứng đờ. Hắn cười giả lả, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào đồng tiền trong tay Lục Phi, tựa như bị thôi miên. "Ông chủ Lục đánh giá tôi cao quá rồi. Thời buổi này làm ăn khó khăn, tôi cũng chỉ miễn cưỡng kiếm được miếng cơm mà thôi."

Miễn cưỡng kiếm được miếng cơm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/142.html.]

Một thương nhân lão luyện như ông ta mà lại thốt ra câu này?

Lục Phi không đáp, chỉ chậm rãi lật ngược đồng tiền trong tay, để ánh nến yếu ớt phản chiếu lên bề mặt đồng cổ. Ánh sáng chập chờn, bóng tối len lỏi vào từng góc cạnh, khiến cho món đồ này càng trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.

Hắn hờ hững cất giọng: "Chú đừng vội. Muốn dùng đồng tiền này, phải chấp nhận điều kiện của nó."

Sắc mặt Lưu Phú Quý thoáng thay đổi.

Điều kiện?

Ông ta cố gắng trấn tĩnh, nghiêm túc hỏi: "Điều kiện gì?"

Lục Phi lật nhẹ đồng tiền trên đầu ngón tay, giọng nói chậm rãi, nhưng từng chữ như đinh đóng vào tâm trí đối phương:

"Nó có thể giúp người ta biến lỗ thành lãi... nhưng chỉ trong thời điểm ban đầu. Một khi đã bắt đầu kiếm lời, người đó không thể tiếp tục sử dụng nó nữa. Nếu cố tình làm trái…"

Hắn ngừng lại một chút, để lại khoảng lặng nặng nề giữa hai người.

Rồi hắn nhấn giọng, nhả từng chữ từng chữ :

"Hậu quả sẽ rất đáng sợ."

Không khí trong phòng như đông cứng lại.

Loading...