Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 126

Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:12:07
Lượt xem: 0

Trong lòng Lục Phi dấy lên một nỗi căm phẫn lạnh lẽo. 

Hắn đột nhiên nhớ đến cây phong thủy đã c.h.ế.t khô đầu làng.

Cái cây từng xanh um, vươn tán lá rậm rạp che chắn cho ngôi làng, giờ đây chỉ còn lại những cành khô trơ trụi, như một bộ xương bị gặm nhấm bởi oán khí.

Nga

Cũng giống như nơi này.

Cũng giống như những con người nơi đây.

Mảnh đất này… đã bị nguyền rủa từ lâu.

Và ngay cả trời cao cũng đã ngoảnh mặt làm ngơ.

Hổ Tử siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức các khớp xương kêu răng rắc, cơn giận trong lòng hắn bùng lên như ngọn lửa bị thiêu bằng dầu, chỉ chực nổ tung. Hơi thở nặng nề, bờ vai căng cứng như thể chỉ cần thêm một lời nào khó nghe nữa, hắn sẽ lập tức đ.ấ.m vỡ mặt kẻ trước mắt.

Lục Phi không nói gì, nhưng ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, tối đen như vực sâu không đáy. Hắn nhìn Triệu Lập Căn, nhưng dường như lại đang xuyên qua lão mà nhìn về một thứ gì đó xa xăm hơn, u ám hơn.

Bản chất của câu chuyện này, đến giờ hắn đã hiểu rõ.

Nó không chỉ là một lời nguyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/126.html.]

Mà là một vết nhơ khủng khiếp của nhân tính.

Con người trong cơn hoảng loạn đã làm ra những chuyện còn tàn nhẫn hơn cả quỷ dữ. Chúng không bị ràng buộc bởi đạo đức hay lương tri, chỉ biết quỳ mọp dưới chân nỗi sợ hãi, để rồi từng đời, từng đời một, tiếp tục đẩy kẻ khác xuống địa ngục, biến chính mình thành con ác quỷ khoác da người.

"Năm nay đến lượt tôi…" Giọng Triệu Lập Căn run rẩy, cơ thể lão co rúm lại như một con chuột cống bị dồn vào góc tường. Ánh mắt đục ngầu tràn đầy hoảng loạn, tuyệt vọng và van xin. "Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Tôi tưởng rằng đồng tiền này là đồ cổ, bán đi có thể kiếm chút bạc chạy trốn… Ai ngờ vẫn bị bọn họ tóm lại!"

Nói rồi, lão đột ngột quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, đôi bàn tay bẩn thỉu co quắp vì bị trói chặt túm lấy vạt áo Lục Phi, giọng nói the thé như tiếng mèo kêu đêm:

"Tôi thật sự không biết… không biết thứ này lại có ảnh hưởng lớn như vậy! Tôi sai rồi! Xin các người thả tôi đi! Muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ cần thả tôi ra !"

 

Lục Phi không né tránh, cũng không giãy ra, chỉ đứng yên lặng nhìn xuống kẻ đang quỳ rạp dưới chân mình.

Đáy mắt hắn không có lấy một tia thương hại.

"Giả bộ đáng thương làm gì?" Giọng hắn lạnh băng, từng câu từng chữ như một lưỡi d.a.o rạch thẳng vào lớp vỏ bọc mục nát của Triệu Lập Căn. "Ông nghĩ chúng tôi sẽ tin ông sao?"

Hắn nhấc chân, chậm rãi lùi lại một bước, tránh đi bàn tay bẩn thỉu đang cố níu kéo.

"Đồng tiền này có ý nghĩa như thế nào ? Ông không biết sao ? Thôn các người đã làm gì và đang phải gánh chịu những gì ? Ông không biết sao ? Ông có thực sự không biết những chuyện này bắt nguồn từ đâu không ? Hay ông nghĩ rằng chỉ cần bán nó đi, kéo kẻ khác thế mạng, thì ông có thể thoát thân?"

 

Loading...