Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 119
Cập nhật lúc: 2025-03-24 15:36:29
Lượt xem: 2
Triệu Lập Căn run rẩy.
Cả người ông ta gầy gò đến mức trơ xương, da dẻ nhăn nheo tái nhợt, thân hình vặn vẹo không ngừng như một con cá mắc cạn. Những tiếng nức nở nghẹn ngào phát ra từ cổ họng khô khốc, đôi mắt đục ngầu tràn đầy sợ hãi, như thể đang cầu cứu nhưng không biết phải bấu víu vào đâu.
Hổ Tử bị tiếng rên rỉ quấy nhiễu , nghiến răng nghiến lợi , bàn tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt đỏ quạch vì phẫn nộ.
“Lục Phi, tôi cần biết rõ! Lão già này có phải cố ý chơi tôi không?”
Lục Phi không đáp.
Hắn chỉ im lặng, nâng đèn pin lên, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cơn gió lạnh buốt luồn qua khe cửa, mang theo hơi thở ẩm mốc của căn nhà cũ. Lục Phi nhíu mày, ra hiệu cho Hổ Tử đừng gây động tĩnh quá lớn.
Hổ Tử hít sâu, cố kìm nén bực bội. Hắn biết rõ, thời điểm này không thể để cảm xúc lấn át lý trí.
Không nói thêm lời nào, Hổ Tử cúi xuống, giật mạnh mảnh giẻ nhét trong miệng Triệu Lập Căn, rồi túm lấy cổ áo ông ta, bàn tay siết chặt, giọng gằn từng chữ, lạnh như băng:
“Ông dám bán cho tôi đồng tiền áp khẩu của người chết, có phải chán sống không?”
Triệu Lập Căn ho khan từng cơn, mặt mày tái mét, cổ họng phát ra những tiếng khò khè như người sắp c.h.ế.t đuối.
“Tôi… tôi không biết… Tôi thật sự không biết…”
Môi ông ta run rẩy, giọng khàn đặc vì hoảng sợ.
“Tôi chỉ thấy nó đáng giá, muốn bán lấy ít tiền… bỏ trốn…”
Lục Phi hơi nheo mắt.
“Bỏ trốn?” Giọng hắn trầm thấp, sắc bén như lưỡi dao. “Ông không phải người trong thôn này sao?”
Triệu Lập Căn hoảng loạn. Bàn tay gầy guộc của ông ta vội bám lấy vạt áo Hổ Tử, giọng cầu khẩn, gấp gáp như sợ không còn cơ hội để nói:
“Xin các cậu! Hãy thả tôi ra! Tôi ra ngoài rồi sẽ dập đầu tạ tội! Thời gian… không còn nhiều nữa đâu! Qua mười hai giờ… là ngày giỗ của lão tổ tông…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/119.html.]
Lời vừa dứt, Hổ Tử cười lạnh.
“Ngày giỗ? Thì sao? Ông đang dọa ai đấy?”
Nga
Giọng hắn đầy vẻ khinh miệt, nhưng trong lòng lại có một cảm giác bất an mơ hồ.
Triệu Lập Căn đổ mồ hôi như tắm, cơ thể run rẩy dữ dội như thể đang đứng bên bờ vực tử vong.
“Cầu xin các cậu… Nếu không thả tôi đi, khi ngày giỗ đến…”
Giọng ông ta vỡ vụn, mang theo sự tuyệt vọng tột cùng.
“…tất cả sẽ chết! Các cậu… cũng không thoát nổi!”
Không khí trong gian nhà lập tức trở nên lạnh buốt.
Cảm giác âm u như có một bóng ma vô hình vừa lướt qua.
Hổ Tử vô thức nuốt nước bọt, bàn tay đang nắm áo Triệu Lập Căn cũng siết lại rồi buông ra. Dù hắn không muốn tin vào những lời nói của kẻ lừa đảo này , nhưng sắc mặt ông già này quá chân thật, quá đáng sợ… khiến hắn không khỏi d.a.o động.
Lục Phi vẫn đứng yên.
Hắn không vội, cũng không hoảng.
Một tay hắn đút túi, một tay nâng cổ tay áo lên nhìn đồng hồ. Giọng nói trầm ổn vang lên, không nhanh không chậm, như thể chẳng bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng xung quanh.
“Nếu không nói rõ ràng, đừng mong chúng tôi thả ông.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tối lại, giọng nói có vẻ hờ hững :
“Bị trói là ông, lại không phải chúng tôi.”