Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 117

Cập nhật lúc: 2025-03-24 15:23:35
Lượt xem: 1

Hổ Tử rùng mình. Hắn không dám hỏi thêm, chỉ có thể gật đầu, lòng bàn tay ướt lạnh mồ hôi. Hắn không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, nhưng lại càng không dám hấp tấp. Cái cảm giác bị bóng tối vây quanh, không biết thứ gì đang ẩn nấp sau những góc khuất, khiến từng thớ cơ trong người hắn căng cứng đến đau nhức.

Lục Phi không chần chừ thêm. Hắn ra hiệu, Hổ Tử lập tức đặt đồng tiền cổ trước bia mộ. Những ngón tay hắn run run, đồng xu chạm vào mặt đá phát ra âm thanh nhỏ đến mức gần như bị bóng tối nuốt chửng, nhưng trong hoàn cảnh này, lại vang vọng đầy quỷ dị. Hổ Tử cảm thấy rõ ràng nhiệt độ xung quanh hạ xuống một chút, như thể có thứ gì đó đang chậm rãi thức tỉnh.

Lục Phi hơi cúi người, chắp tay bái lạy. Động tác của hắn không chút do dự, cũng không phải vì sợ hãi, mà là một sự tôn kính kỳ lạ. Không phải dành cho linh hồn nằm dưới lòng đất, mà là một nghi thức… như thể hắn đang thương lượng với một thế lực vô hình nào đó, cầu xin sự yên lặng trước khi cơn bão thật sự kéo đến.

Nga

Hổ Tử bật đèn pin, ánh sáng run rẩy chiếu lên mộ phần. Lục Phi chậm rãi vươn tay, cẩn thận moi từng nắm đất từ khe hở trên bia mộ, từng chút, từng chút một, rồi cất chúng vào chai nước khoáng đã chuẩn bị sẵn.

Hổ Tử nín thở theo dõi, ánh mắt dán chặt vào hành động của Lục Phi. Trong mắt hắn, thứ mà Lục Phi đang chạm vào không còn là đất nữa, mà là chính mạng sống của mình.

Không gian yên lặng đến mức đáng sợ. Chỉ có tiếng hít thở khẽ khàng cùng những giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống sống lưng.

Bỗng nhiên—

"Ô ô ô… ô ô ô…"

Một âm thanh nức nở quái dị vang lên.

Cả hai giật bắn, trong khoảnh khắc hoảng loạn mà lùi mạnh về sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/117.html.]

Tiếng khóc ấy réo rắt, như tiếng ai oán từ cõi âm vọng lại, đặc biệt chói tai làm không khí trong căn nhà càng trở lên lạnh lẽo.

Hổ Tử hoảng hốt rút ba chiếc lông gà trống đen từ túi áo, run rẩy đưa ra trước người. Lục Phi cũng lập tức làm theo, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng…

Không có gì cả. Không có bóng đen lao ra, không có cánh tay thối rữa thò đến.

Chỉ có tiếng khóc ấy, vẫn vang vọng…

Lục Phi ép mình lấy lại bình tĩnh, dù hai chân vẫn run rẩy. Hắn hít sâu, trấn an cơn hoảng loạn, rồi mạnh dạn quay đầu lại.

Ánh sáng từ đèn pin lia qua bia mộ.

Tiếng khóc quái dị không phải phát ra từ dưới phần mộ.

Mà là… phía sau nó.

Lục Phi cau mày. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu không phải quỷ đói kêu oan, vậy là thứ gì?

Loading...