Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 110
Cập nhật lúc: 2025-03-24 12:43:41
Lượt xem: 0
Chúng không muốn rời đi, không thể bước vào luân hồi, lại càng không thể siêu sinh.
Chúng ở lại, lang thang giữa nhân gian, mãi mãi tìm kiếm thứ có thể thỏa mãn cơn thèm khát trong lòng.
Mà cơn đói của quỷ dữ, vĩnh viễn không thể bị lấp đầy.
Bởi vậy, từ xa xưa, người ta đã nghĩ ra một cách để trấn áp chúng.
Họ lấy một đồng tiền áp khẩu, nhét vào miệng người c.h.ế.t đói, chặn lấy cổ họng, khóa lại cánh cửa giữa nhân gian và âm giới.
Một khi đã phong ấn, quỷ hồn không thể phá vỡ.
Không thể mở miệng khóc than.
Không thể gào lên nỗi oán hận.
Không thể biến thành lệ quỷ lang thang khắp cõi trần gian.
Nga
Đó là quy tắc.
Thế nhưng, nếu một kẻ đã bị phong ấn lại có thể lấy đồng tiền ra khỏi miệng, thậm chí còn cầm trong tay đem bán đi...
Chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn ta đã tự tay tháo bỏ phong ấn, tự cởi bỏ sợi dây trói buộc chính mình sao?
Không chỉ vậy—
Nếu đồng tiền áp khẩu là vật phong bế linh hồn…
Thì khi nó bị mang ra khỏi miệng—quỷ dữ liệu có thể thoát ra ngoài không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/110.html.]
Hổ Tử cảm thấy cổ họng khô khốc, sống lưng lạnh toát.
Một suy nghĩ đáng sợ len lỏi vào tâm trí hắn.
Không lẽ ông ta chính là đã tự tay bán sinh mạng của bản thân sao?
Nghĩ đến điều đó , Hổ Tử nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh. Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng nói khô khốc:
“Lục Phi… Anh định dùng nắm đất này để trấn áp tà khí của đồng tiền quỷ đói sao?”
“Có phải ... có phải đồng tiền này vốn là tiền áp khẩu của chính ông ta? Sau ... sau đó , chính ... chính ông ta đã tự tay bán đi thứ dùng để phong ấn mình?”
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng khiến hắn lạnh sống lưng. Một người đã c.h.ế.t đói, vốn dĩ nên nằm yên dưới ba tấc đất, thế mà lại có thể lấy đồng áp khẩu tiền ra ngoài… Điều đó có nghĩa là hồn phách của lão không bị phong ấn? Không cam lòng rời đi?
Vậy thì… lão ta bây giờ là thứ gì?
Hổ Tử chợt cảm thấy bốn phía dường như lạnh hơn mấy phần.
Lục Phi không trả lời ngay. Hắn cúi mắt, ngón tay khẽ siết chặt nắm đất lạnh buốt trong lòng bàn tay, như thể muốn cảm nhận rõ hơn hơi thở của mảnh đất kia. Ánh mắt hắn trầm xuống, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo một sự chắc chắn khó lý giải:
“Không, tôi không định dùng đất này để trấn áp tà khí gì cả.”
Hắn ngừng một chút, rồi thấp giọng bổ sung:
“Chỉ là… tôi có cảm giác ngôi mộ này không bình thường. Tôi muốn nghiệm chứng một chút.”
Dứt lời, Lục Phi chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận lật một tảng đá nhỏ lên. Lớp đất ẩm ướt bị xới lên, để lộ ra hai con giun đất đang bò trườn bên dưới.