Nói , ba  hất tay một cái, lật đổ nguyên một bàn tiệc bên cạnh.
 
Sau đó  sang ông chú đang định cho chó hoang ăn thức ăn thừa mà mắng thẳng:
 
“Món ngon thế , để chó ăn còn  hơn là để mấy  các  ăn.”
 
“Dám lừa cả nhà ba  chúng  xoay vòng vòng!”
 
“Từ nay về ,  gặp  trong làng cũng đừng chào hỏi.”
 
“Nghe phát ói.”
 
Lần  thì ba   nhường nữa, kéo  và   rời nhà hàng.
 
Lúc  ngang qua bà thím tặng vòng ngọc ban nãy,  định tháo vòng  trả.
 
 bà  vẫn còn mơ tưởng, cố tươi  :
 
“Con với nhà bác  duyên lắm, tháo   thì đừng tháo nữa.”
 
“Yên tâm , chúng  sẽ  để con chịu thiệt .”
 
  sang cầu cứu .
 
Mẹ  lập tức nắm lấy cổ tay , vung tay đập mạnh cái vòng xuống bàn.
 
Rắc! — Chiếc vòng ngọc vỡ nát.
 
Bà thím đau lòng ôm mặt, vội vàng quỳ xuống nhặt mảnh vụn:
 
“Ôi, cái vòng ngọc gia truyền của !”
 
“Đáng tiếc quá…”
 
Mẹ  hừ lạnh:
 
“Pinduoduo, ba cái năm đồng.”
 
 tưởng vụ ồn ào   do cô  bày  đến đây là hết chuyện.
 
Ai ngờ bà   dắt Chu Lục đến tận cửa ngân hàng nơi   việc.
 
Còn lớn tiếng tuyên bố:
 
“Na Na, nhà họ Chu thật lòng  con  dâu, họ quý con lắm!”
 
“Dù  vội đính hôn, hai đứa cứ tiếp xúc nhiều !”
 
“Hôm đó, con thấy ba  con  ầm ở nhà hàng như ,     gì ?”
 
“Đàn ông rộng lượng như  bây giờ hiếm lắm !”
 
“Con còn đòi hỏi gì nữa?”
 
 thở dài một .
 
Ba  từng , cô  là kiểu   đạt  mục đích thì  bỏ qua.
 
Chắc chắn là nhà họ Chu hứa hẹn cho cô  điều gì .
 
Không thì    chuyện hao tâm tổn sức chẳng  lời ?
 
Ba  dạy  một điều—gặp tình huống thế , đừng ngại mất mặt.
 
Dù gì giữa nhà  và nhà cô  cũng chẳng  tình cảm gì sâu đậm.
 
Cô  lợi dụng , thì  cũng chẳng cần giả vờ giữ hình tượng cháu gái ngoan.
 
Thế là  gọi bảo vệ đến.
 
Khi chúng   , cô  đang  ở cửa gào lên:
 
“Con  thử xem Chu Lục nhà    gì  ?”
 
“Hay là… con  bệnh gì giấu giếm?”
 
 cạn lời thật sự, đúng là hết chiêu thì  sang bôi nhọ  khác.
 
Câu đó như thể bơm m.á.u gà cho Chu Lục.
 
Anh  lập tức  dáng đắc ý, ưỡn n.g.ự.c ( mấy cường tráng), còn khẽ lắc vai, môi chu lên trời.
 
 bật  vì tức.
 
“Được ,   đánh giá đúng ?  giỏi nhất khoản  đấy.”
 
“Nghe kỹ nhé.”
 
 nhướn mày:
 
“Cao 1m58 là    quá. Chắc 1m4 là cùng.”
 
“ mang giày cao gót còn sợ giẫm lên đầu .”
 
“Cái mặt tròn như con cóc  chiên ngập dầu,    ghê.”
 
“Người  gọi là răng thưa,  là răng... trống luôn! Nói chuyện cứ như xì ,  nôn luôn đấy.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tiec-gia-dinh-bien-thanh-bay-dinh-hon-toi-quyet-quay-duc-nuoc/3.html.]
“Chưa kể  tóc,  lông mày, mũi tẹt, mắt lé, tai bên to bên nhỏ, môi dày, đầu như hạt dẻ. Nhìn phát     đàng hoàng.”
 
“Nói tới ‘chim’ thì…”
 
“ tìm mãi mà  thấy  cả?”
 
“Ẩn  ?”
 
“Chắc còn  Bác cảng móng tay   chứ?”
 
“Quần cũng phẳng lì, chẳng lẽ kẹp trong quần?”
 
“Hay là tháo   nhét ngược phía ?”
 
“Ha! Nhìn cái bộ dạng bất tài , cẩn thận tự ‘kẹp’  sung sướng nhé, chú?”
 
  xong, cô  cứng họng.
 
Chu Lục thì mặt đỏ như máu.
 
Chẳng bao lâu,   nổi điên, định vung tay tát .
 
 trốn   lưng bảo vệ, cúi đầu   .
 
“Sao? Nói trúng tim đen  chứ gì?”
 
“Đừng trách . Là cô  bảo    khuyết điểm của  đấy.”
 
“Lỗi là ở cô    mắt  .”
 
“Anh tệ thế , cô   thấy chắc?”
 
“Con gái ruột của cô còn   gả, bắt  thế mạng.”
 
“ là cô ruột  khác!”
 
Nhà  với cô  chính thức trở mặt.
 
 cô  nào  dạng dễ chơi gì.
 
Vì  kiếm việc cho con trai, cô  đổi chiến lược—chuyển mục tiêu sang một cô gái khác trong đơn vị .
 
Có lẽ hôm gây chuyện ở  cổng ngân hàng, Chu Lục để ý đến cô gái  nên nhờ cô  giới thiệu.
 
 cô  nào  quen cô gái đó.
 
Vì , cô  cứ liên tục tìm đến , bảo   trung gian giúp mai mối.
 
   rõ Chu Lục là hạng  gì, bản  còn tránh như tránh tà,   thể  hại  khác?
 
 mặc kệ cô  luôn.
 
Cho đến một hôm, cô  sắp xếp một bữa tiệc.
 
Mà     thể trốn, vì đó là tiệc mừng thọ 80 tuổi của bà nội, cả nhà bắt buộc   mặt.
 
 đến khách sạn, cảnh tượng y chang  .
 
Từ xa  thấy Chu Lục.
 
Vẫn bộ vest đen cũ, cổ áo trắng dính nguyên vệt dầu từ bữa ăn  còn  giặt sạch.
 
Thấy ,    gượng,  kẹp hai chân  mà  tiến tới.
 
 cũng lịch sự đáp  bằng một cái đảo mắt và… ngón giữa.
 
Sau đó  đến chỗ bà nội, tặng quà.
 
Cô  định bắt chuyện nhưng  né sang bên.
 
Mặt cô  tối  một lúc, nhưng vốn dĩ là  dày mặt, nên nhanh chóng  sang tiếp khách,  chuyện với vài ông bác ông chú.
 
 lười giao tiếp,  một góc chơi điện thoại.
 
Khoảng mười phút , một bóng  quen xuất hiện ở cửa.
 
 ngạc nhiên há hốc miệng:
 
“Trình Hoan Ý?!”
 
“Đây là tiệc thọ của bà nội ,    đến?”
 
  dứt lời, cô  lập tức chen :
 
“Cái con bé ,  mà vô lễ thế.”
 
“Hoan Ý là cháu của bà chị vợ chú họ bên chồng của dì em ruột bà ngoại cháu —ngày xưa ở cùng làng với bà nội cháu ,  cả hai cùng gả về làng .”
 
“Người   mặt bà cô đến mừng thọ bà nội cháu , cháu  lắm thế  gì?”
 
Rồi cô  kể lể mối quan hệ “mấy tầng” đó cho bà nội .
 
Bà   xong chỉ hỏi đúng một chữ:
 
“Ai?”
 
Cô  bực bội :
 
“Không ai cả, hút thuốc  !”