Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 9: Thẩm Vân Nguyệt lập uy

Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:37:03
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lão Lư , ông là đầu gia đình, như đúng . Sao để cho một cô gái lấy chồng như con bé oai ? Vợ cả nhà cũng chỉ đùa với các ông thôi, ông cần gay gắt như ?” Bà lão họ Bành chống gậy bước tới.

liếc đàn bà béo một cách khinh thường, ánh mắt đầy vẻ coi thường và vô dụng.

Lão Lư lom khom , càng càng thương hại. “ già , nửa chân chôn đất mà quản lý gia đình? Nhà , chuyện đều do bé Nguyệt bảo quyết định.”

“Nếu nhà ông một cô cháu gái đảm đang, cũng để cháu quyết định .” Cuối câu, lão Lư thở dài thêm một tiếng.

Bà lão họ Bành khẽ động gậy trong tay, trong lòng nghĩ: “Không cô cháu gái đảm đang, bà đúng . Muốn g.i.ế.c c.h.ế.t lão già cho hả giận.”

Người đàn bà béo nhà dìu về phía .

Một cô gái mặc áo yếm xanh nhạt ngoài khoác chiếc áo ngắn màu trơn, đầu cài một bông hoa bông màu trắng về phía Thẩm Vân Nguyệt. Đôi mắt dịu dàng như nước suối trong veo.

Thẩm Vân Nguyệt liếc cô một cái, thấy cô đăm đăm Phó Huyền Hành. Cô gái khẽ mỉm cuối cùng dùng tay khuấy khăn tay, che miệng .

Thẩm Vân Nguyệt lục ký ức của phận cũ mà vẫn nhớ đó là ai.

Cô bảo Thẩm Vân Phong dùng đá lửa nhóm một đống củi.

Đống củi chất gần chiếc xe ngựa dỡ xuống, tiện cho cả nhà lớn nhỏ ngủ xe.

Phó Huyền Hành chống dậy, tay cầm cành cây phụ giúp giữ lửa.

Một tay đẩy tay Thẩm Vân Chính đang nghịch ngợm .

Thẩm Vân Chính cũng giúp nhưng mặt nhỏ phồng lên, hờn dỗi: “Anh rể, tính.”

Lại đẩy , Thẩm Vân Chính tức tối lưng về phía Phó Huyền Hành, khoanh tay đặt lên đùi. Cơ thể vô thức tiến gần , lòng nghĩ: Anh rể chịu dỗ nhỉ?

Không dỗ thì quên ?

Phó Huyền Thăng rụt rè, dám đến gần quá, co ro một góc xa.

“Nguyệt, cá thế?” Phó Huyền Hành dùng cành cây gắp cá , lấy d.a.o găm đùi chặt cá .

Trên xe ngựa một cái bình đất, do Thẩm Vân Nguyệt để xe.

Cô lấy bình , đổ nước trong, cho đầu cá Phó Huyền Hành chặt bình. Nghe hỏi, cô ngẩng đầu : “Phía Tây Bắc một cái ao, dùng trúc chọc trong đó.”

Phó Huyền Hành nhíu mày, việc đó cần nhiều sức lực.

Mạc Dĩ Nhiên và mấy khác nhà họ Thẩm đất. Bà nắm lấy huyệt thái dương thở dài: “Trước đây cứ nghĩ Nguyệt Bảo lực khí lớn nữ tính, giờ may nhờ sức mạnh của nó.”

Lão Lư mượn d.a.o găm của Phó Huyền Hành, cùng với lão già họ Thẩm tìm gỗ mấy cái thìa và chén gỗ.

Nhà họ Thẩm coi là sự chuẩn chu đáo, mỗi đều mặc áo dày.

Hầu như ai cũng một chiếc áo choàng, trong mùa đông áo choàng còn ấm hơn cả một chiếc chăn.

Còn những nhà khác sớm nghĩ tới chuyện cướp bóc.

Chỉ là thấy Thẩm Vân Nguyệt lúc phát điên như , chắc chắn ý định của các quan viên nên đều kìm nén ý định cướp bóc trong lòng.

Thẩm Vân Phong cùng mấy đứa nhỏ mắt trông đợi quây quanh đống lửa, chúng cho vài hạt hạt dẻ nhặt đống lửa.

Những nhà chính thất Thẩm gia cũng nhặt khá nhiều hạt dẻ, tổng cộng nhóm hai đống lửa.

“Ngồi xa thế sợ ăn cắp ?” Phó Huyền Hành liếc Phó Huyền Thăng rụt rè, với đứa em cùng cha khác ít khi tiếp xúc.

Từ nhỏ đào tạo theo kiểu thái tử tương lai, gần như thời gian chơi, chỉ học mà bạn chơi.

Phó Huyền Thăng rõ ràng sợ trai , ngoan ngoãn di chuyển gần đống lửa hơn.

“Chị ơi, hạt dẻ cho chị với bà ngoại ăn nhé.” Thẩm Vân Thành hít một , đôi tay trắng trẻo nhỏ bé dính đầy bùn đất.

“Em quên mất hồi nãy cũng nhặt hạt dẻ .” Thẩm Vân Nguyệt , để lộ hàm răng trắng đều, lấy hai nắm hạt dẻ từ tay áo bỏ đống lửa.

Rồi cô đặt củ khoai lang bên cạnh lửa để nướng.

Thẩm Vân Chính quên mất chuyện giận Phó Huyền Hành, nhỏ tay đụng đụng tay , “Anh rể, em cũng ăn một .”

“Con ngoan ngoãn thì mới cho con ăn.” Phó Huyền Hành vốn thích trẻ con nhưng với Thẩm Vân Chính thì kiên nhẫn, đứa nhỏ luôn khiến quên tâm trạng.

“Em ngoan mà.” Thẩm Vân Chính tự giác ngay ngắn, hai tay chống má đống lửa chảy nước miếng.

Phong Tiểu Nga dẫn theo Phó Huyền Đình đến.

Lúc ở nhà họ Hà nhiều, giờ khát nước. Nước canh cá vẻ thơm lắm, bụng đói cho bước chân cô nhanh hơn.

“Đứa nhỏ , tách mấy hạt dẻ cho ăn đỡ đói.” Phong Tiểu Nga ngứa mắt liếc mấy lớn trong họ Thẩm.

Không ai trong lớn đáp ứng, lẽ Thẩm gia sẽ diệt vong mất.

Thẩm Vân Phong bứt vài hạt dẻ , gắt gỏng cô.

“Ông bà và cụ nội cụ ngoại nhà ăn, để họ ăn mới chia cho khác.”

“Phụ Phong, đừng mong . , kẻ thì quyền ăn.” Thẩm Vân Nguyệt lên gọi nhà Thẩm .

Phong Tiểu Nga giơ tay chỉ về phía , vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Cô ăn? Ai cho cô quyền đó? Dám bất hiếu với bề ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-9-tham-van-nguyet-lap-uy.html.]

đương nhiên sẽ hiếu kính ông bà và , còn cô thì nhớ cô là bề kiểu gì?” Thẩm Vân Nguyệt từ cô gái dễ thương bỗng biến thành cô gái gan góc.

Lão Lư chống gậy đến, dám cãi.

Lặng lẽ quanh đống lửa.

Để mặc Thẩm Vân Nguyệt đấu khẩu với Phong Tiểu Nga.

“Phó Huyền Hành, mày quên lời mày ? Bảo mày chuyện gì cũng hỏi tao, tôn tao bề .” Phong Tiểu Nga thấy Thẩm Vân Nguyệt cứng đầu thì chuyển sang trông cậy Phó Huyền Hành.

Phó Huyền Hành méo miệng, khẩy: “Cô xem như quyền quyết định ? sống nhờ nhà Thẩm, hơn hết là đừng mưu mẹo, ngoan ngoãn lời.”

“Nếu cô thì khổ sở như trong nhà họ Hà?”

“Nhà họ Hà thì thể no ấm mãi ?” Phó Huyền Hành kẻ ngốc.

Từ nãy đến giờ, mỗi gia tộc đều xảy xô xát mấy . Nhà họ Hà hiếm khi ngược đãi khác nhất.

Nhà họ Hà gì?

“Mày, mày chỉ bắt nạt tao. Để cho Phó Huyền Đình cái ăn , nó còn là đứa trẻ.”

“Đứa trẻ trong miệng cô cũng 13 tuổi . Nhà chúng Vân Phong mới 9 tuổi, Vân Thành mới 8.” Lưu Hiểu Vân khách khí mà đáp trả.

“Còn , 4 tuổi đấy.” Thẩm Vân Chính ngắm hạt dẻ chảy nước miếng, tuổi liền giơ tay trả lời.

Linh Bảo chịu thua, “Linh Bảo 3 tuổi.”

Phong Tiểu Nga ngờ nhà Thẩm độc ác đến .

Họ dám ? Dám bắt nạt hai con họ ?

Phó Huyền Đình đáng thương cuồng tay áo, đôi mắt to tròn ướt át dám Phó Huyền Hành đầy biến động, chỉ với ánh mắt oán thán về phía Mạc Dĩ Nhiên.

Mạc Dĩ Nhiên mà lòng đau nhói, mấy mà nuốt lời.

Không thể để con gái gặp chuyện phiền toái, Vân Nguyệt đủ khó khăn .

“Cô cho vay ăn , ngày mai sẽ trả.” Phong Tiểu Nga thấy dùng vũ lực , đành đổi cách khác.

Thẩm Vân Nguyệt mặt chỉ thẳng nhà họ Hà, “Cô hầu hạ lâu thế mà ăn một bữa, thật kém cỏi.”

Cô phớt lờ Phong Tiểu Nga.

Phải cho cô việc thì chỉ đói mà thôi.

Thẩm Vân Nguyệt chủ động đến đống lửa của quan viên, cúi , “Các vị quan, nhà nấu canh cá, cá trong ao tươi ngon. Mùa đông uống một bát cho ấm, các vị thử xem ?”

Quan viên Bành lạnh lùng gì. Đứa nhỏ bên cạnh ha ha, “Cô gái khá nhanh nhẹn đấy. Được , lấy cho chúng nửa bát.”

Đứa nhỏ đó mới 17, 18 tuổi, dáng gầy gò.

Nửa bát đó trông như một cái thau.

Thẩm Vân Nguyệt cố nén ý đầu, vẫn bê bát canh về phía họ. Múc nửa bát canh cá cho họ, còn múc thêm hai ba miếng cá.

Chưa cần cô đưa đến, đứa nhỏ tự .

Nhà Thẩm quanh đống lửa uống canh cá. Trong mùa đông, uống canh cá ấm cả dày.

Hai dùng chung một bát, cầm thìa gỗ chia canh. Nhà chính thất và nhị thất cùng ăn, Thẩm Vân Nguyệt gì.

Trước khi đối phương điều gì , cô mất mặt lão Lư.

Cá trong ao mùi tanh, vị tươi ngon.

Phó Huyền Hành vốn ngày thường chỉ ăn thức ăn do đầy tớ, thị nữ chuẩn , nhưng ăn ngon miệng. Khuôn mặt biểu cảm, cũng phát tiếng động nào, tốc độ ăn , nhanh cũng chậm.

Mang khí chất kiêu kỳ cao lãnh.

Thẩm Vân Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: “Yêu quái, ăn cơm cũng thể mê hoặc .”

Phong Tiểu Nga và Phó Huyền Đình hai run rẩy, ôm bụng đói sôi lên cồn cào, trong lòng đang c.h.ử.i thầm. Phó Huyền Đình với ánh mắt đầy hận thù quanh nhà Thẩm một vòng.

Cuối cùng ánh mắt dừng ở Phó Huyền Thăng, tên đó chỉ chăm chú thức ăn trong đống lửa.

Thẩm Vân Nguyệt để ý đến họ.

Ăn no .

đến mượn cái bình đất, Lưu Hiểu Vân đó là con dâu của lão Lỗ.

“Cô Thẩm, chúng mượn bình, sẽ rửa sạch trả . Cũng học các cô nấu canh cá để ăn.”

Thẩm Vân Nguyệt đó là lão Lỗ.

Mọi phía cũng hồ cá, nhưng trời tối đen . Xa xa tiếng thú dữ, đêm thường thú dữ tới uống nước bên sông.

Không ai dám tới đó.

 

Loading...