Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 88: Thịt của hắn không ngon

Cập nhật lúc: 2025-10-12 09:55:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đứng yên nghỉ ngơi, đừng chen lấn nữa.” Bành mặt sẹo cũng cảm thấy , vội vàng hét lớn.

Thẩm Vân Nguyệt đầu phía .

Ngày càng nhiều dân lang thang lợi dụng cơ hội chen đội lưu đày.

Theo lý thì...

Dân lang thang và thường dân vốn liên quan đến , tuyệt đối thể chen .

Trừ khi...

Thẩm Vân Nguyệt mặt biến sắc, vội chạy về phía .

Phía trở nên hỗn loạn.

lợi dụng cơ hội để cướp phá.

“Ảnh Phong, canh chừng kỹ ông lão và bà lão xe ngựa, cùng phu nhân, thiếu gia, tiểu thư!” A Tứ hét lớn.

Hắn rút một cây gậy dài từ xe kéo nhỏ, đó là món quà mà Trại Thanh Phong đặc biệt tặng cho A Tứ.

Nói là để đề phòng kẻ điều tới bất ngờ tấn công.

“Vâng, chú A Tứ, chú cẩn thận.”

Ảnh Phong cũng cầm gậy và d.a.o găm trong tay. Đôi mắt như mắt sói chăm chú dõi theo đám vây tới.

Anh với A Tứ phép mang đồ sắt .

“Cướp hết của chúng .”

“Đánh c.h.ế.t bọn chúng . Thịt trẻ con mềm, thể cướp lấy

“Lâu ăn thịt, cướp

Phó Huyền Hành dựa lưng cửa xe ngựa, trong tay cầm d.a.o găm liên tục đ.â.m về phía những đang trèo lên xe.

Tay trái vẫn cầm cây gậy, thỉnh thoảng tấn công tầm xa.

Trên xe của nhà Thẩm chất đầy đồ đạc.

“Ông nội, giữ chặt cửa sổ bên trong, đừng để họ trèo !” Phó Huyền Hành ánh mắt lạnh lùng, dữ tợn.

Trong lúc hỗn chiến, Thẩm Vân Chính vốn quá gầy một tên dân lưu vong túm ngang, bồng .

Kẻ đó một tay bịt miệng bé, định nhân cơ hội đem Thẩm Vân Chính trao cho đồng bọn chờ sẵn.

Đứa nhỏ hoảng quá, hai chân đạp mạnh lia lịa, cổ họng thút thít kêu la.

Dân lưu vong ùn ùn kéo tới quá đông.

Mọi đều cẩn thận chống họ.

Thẩm Vân Nguyệt định chạy từ phía phía thì cũng ai đó vấp ngã.

Những lưu đày từng gặp cảnh tượng hỗn loạn thế , bây giờ hoảng loạn.

Tiếng than vang lên thành một hồi rền rĩ kéo dài.

tuyệt vọng chống cự, trút giận vì những bất công trong cuộc sống.

Cô liên tục né tránh họ, khi lưu dân đến bắt cô, cô cũng mạnh mẽ đẩy ngã.

Dao phay trong tay Bành mặt sẹo gần như nhát nào cũng c.h.é.m trúng máu.

Đôi mắt đen ngòm bỗng lóe lên sát khí.“Ai dám đến bắt cóc ...”“Chém cho chúng c.h.ế.t hôm nay !”

“Anh em ơi, d.a.o cũng đói lâu , tranh thủ bồi bổ chút máu!”

Thẩm Vân Nguyệt thấy chẳng lúc nào mới chạy qua , nghiến răng giẫm lên nhà Lục nhảy qua.

Cô b.ắ.n loạt nỏ liên tiếp về phía mấy gã lưu dân đang cướp ngựa xe nhà họ Thẩm.

Đánh c.h.ế.t con khốn đó , phát hiện thẩm vân nguyệt

Phó huyền hành trong lòng giật , đầu thấy thẩm vân nguyệt đang nhảy từ vai trong đám đông tiến tới.

Không xa đó, cầm cung tên chĩa thẳng về phía cô.

Trong lòng hoảng hốt, liền vội vàng hô lớn:

“Vân Nguyệt, cẩn thận.”

Nói dứt, mũi tên tre trong tay Phó Huyền Hành bay vút , hất lệch mũi tên nhắm Thẩm Vân Nguyệt.

Kẻ b.ắ.n lạnh lùng quét mắt về phía Phó Huyền Hành, mép môi khẽ cong lên một nụ tàn nhẫn.

Hắn giương cung lên, nhắm thẳng Phó Huyền Hành, miệng phát tiếng nhưng thốt bốn chữ:

“Đồ phế nhân, c.h.ế.t .”

Thẩm Vân Nguyệt bật lên, b.ắ.n liên tiếp mũi tên từ chiếc nỏ trong tay.

Kẻ đó hoảng hốt vội vàng tránh né, nhưng vẫn trúng vai.

Hắn đau đớn kêu lên một tiếng lặn trong bụi gai.

Thẩm Vân Chính hai chân nhỏ bé ngừng đá đạp, đôi tay ôm lấy cánh tay của đó mà vỗ về.

Tiếng kêu vang lên hai em đang ẩn trong bụi gai bên giật .

Đứa em đang nhai vỏ cây vội vã vỗ vai .

“Anh, xem kìa…”

“Đừng lo chuyện liên quan.” Cậu lớn hơn chỉ theo để kiếm đồ thừa.

Cha bọn họ mất cả .

Cậu nghĩ cách nuôi em lớn lên.

“Không ! Hắn với em , em cứu .” Cậu bé chạy .

“Nhị Ngưu, về đây ngay!”

“Anh ơi, đầu tiên với em.”

Đại Ngưu lầm bầm c.h.ử.i một câu: “Đồ ngu Nhị Ngưu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-88-thit-cua-han-khong-ngon.html.]

Không nỡ để Nhị Ngưu c.h.ế.t, Đại Ngưu rút d.a.o găm từ chỗ buộc ống chân, miệng càu nhàu phi như bay ngoài.

Nhị Ngưu chạy nhai vỏ cây.

Cậu bé nhỏ ôm chặt lấy chân : “Thả nó , thịt nó chẳng ngon tẹo nào .”

Thẩm Vân Chính sợ đến mức mắt trợn tròn như đồng xu.

"Ăn ? Muốn ăn trẻ con ? Kinh khủng quá!"

“Đồ nhãi, liên quan mày ? “Cút cho tao.” Người đàn ông ôm lấy Thẩm Vân Chính đá một cú về phía .

Đại Nữu chạy tới đúng lúc thấy đá Nhị Nữu.

Con d.a.o găm trong tay đ.â.m mạnh thẳng đùi

“Á...”

Hắn la lên một tiếng, tay đang giữ lấy Thẩm Vân Chính thì để rơi xuống đất.

“Chị ơi!”

Thẩm Vân Chính hoảng sợ hét lên một tiếng.

Đại Ngưu lao tới ngã xuống đất, Thẩm Vân Chính vặn đập bụng Đại Ngưu.

“Vân Chính.”

“Chị ơi!”

Thẩm Vân Chính hoảng sợ hét lên một nữa.

Đại Ngưu vội vã đỡ lấy, còn Thẩm Vân Chính thì đúng ngã bụng Đại Ngưu.

“Vân Chính.”

“Chị ơi, bọn ăn trẻ con. Chính họ cứu em.” Thẩm Vân Chính dùng hai tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Vân Nguyệt.

Nước mắt và nước mũi chảy ướt cả mặt.

Cậu bé giấu mặt vai Thẩm Vân Nguyệt.

Nước mũi và nước mắt mặt cũng đổi chỗ, lem luốc khắp nơi.

Trong mắt Thẩm Vân Nguyệt lóe lên tia lạnh lùng, ánh đầy nhẫn tâm và độc ác. Mép môi cong lên thành một nụ nguy hiểm, cô giơ chân đá mạnh đàn ông ngã dậy.

“Là định dẫn em trai đúng ?”

Người đàn ông cú đá của Thẩm Vân Nguyệt khiến tim gan phèo phổi như xáo trộn dữ dội.

Anh cố gắng vững.

Kìm nén mùi tanh trong cổ họng, nheo mắt giải thích:

“Cô bé, chú dẫn em trai con hưởng sướng đấy. Sao theo chú, chú dẫn cô ăn uống sung sướng như thế nào?”

Người đàn ông nghĩ Thẩm Vân Nguyệt chỉ là một cô bé ngây thơ chẳng gì.

Nói chuyện chẳng còn giữ kẽ nữa.

Thẩm Vân Nguyệt nở nụ lạnh lùng, “Thì tùy xem đủ bản lĩnh .”

Cô đặt Thẩm Vân Chính xuống đất, đưa tay vuốt tai , thì thầm nhẹ:

“Vân Chính, đừng chạy lung tung. Đợi chị nhé.”

Tên đàn ông đó ngờ một tiểu nha đầu như Thẩm Vân Nguyệt dám ngông cuồng như , liền bước lên với nụ âm hiểm:

“Tiểu cô nương, bản lĩnh của lớn lắm đấy.”

Ngay giây , liền vặn vẹo mặt mày, gào thét điên cuồng:

Ai da! Con khốn tao mày c.h.ế.t

"Thẩm vân Nguyệt một chân đá , tiến lên nắm lấy cánh tay , dùng sức bẻ mạnh một cái."

Cánh tay mềm nhũn như một mảnh vải rách, buông thõng xuống đất.

Khuôn mặt vốn độc ác của ngay lập tức tái mét, mồ hôi lạnh trán cứ như nước rửa sạch.

“Tha mạng, tha mạng cho , cô nương!”

Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng liếc , :

“Có chút khả năng thế mà còn động tay động chân với nhà ? Ta vốn là cô nương lương thiện, g.i.ế.c .

Nếu thì, ngươi sẽ thê t.h.ả.m đó.”

Nghe Thẩm Vân Nguyệt g.i.ế.c , đó trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Cô nương lòng , sẽ hưởng phúc. Xin tha cho mạng ch.ó của .”

Nghĩ đến việc bắt cóc Thẩm Vân Chính là để ăn thịt bé, Thẩm Vân Nguyệt cố gắng kiềm chế cơn giận dữ dâng trào.

Cô giáng mạnh một chân lên mắt cá chân đối phương.

“Á...”

Tiếng la t.h.ả.m thiết của khiến nhiều hoảng sợ.

Đại Ngưu, Nhị Ngưu và Thẩm Vân Chính một cái, Thẩm Vân Chính mở miệng giải thích:

“Chị bình thường hiền lành.” Bây giờ cũng ...

Nhị Ngưu: ... mắt mà.

bình thường ghét việc g.i.ế.c chóc, chỉ là nhẹ phạt để răn đe thôi. Cậu coi như may mắn lắm .”

Người đàn ông đó ngất xỉu gục xuống đất.

Mắt Thẩm Vân Nguyệt thoáng tối, ôm lấy Thẩm Vân Chính.

Góc mắt liếc hai đứa nhỏ như bùn đó.

“Đi theo chị , lát nữa chị sẽ băng bó cho em trai .”

Đại Ngưu và Nhị Ngưu rùng một cái.

Cô chị thật đáng sợ.

 

Loading...