Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 81: Bản Làng Lạ Lùng

Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:37:18
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con đường phía ngày càng khó hơn. Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, mới thấy khói bếp bốc lên xa.

Lão Hoàng đầu bạc nhổ tăm cỏ trong miệng, cầm dây cương khẽ động đậy ha hả:

“Nhanh kìa, phía nhà !”

Cả nhóm tăng tốc bước . Sau mưa, đường đầy bùn lầy, cứ một bước văng bùn lên. Thật sự khó , ngay cả xe ngựa cũng lê từng bước vất vả.

May mà xe nhà Thẩm đều từ gỗ , khung xe do giỏi nghề thủ công ở kinh thành . Hôm còn cải trang thành buôn ngựa bình thường, bán rẻ cho nhà Thẩm.

“Chúng nhanh đến đó mượn chỗ ngủ, đồng thời đổi ít thức ăn .”

Lời của lão Hoàng như tiếp thêm sinh lực cho , kể cả Phó Huyền Đình cũng nhanh chân hơn nhiều.

Khi đến bên Thẩm Vân Nguyệt, cô còn đầu cô một cái:

“Sao nhanh chút, muộn thì đồ ngon cướp hết đấy, chị dâu.”

Những họ Pái, họ Lục gần Thẩm Vân Nguyệt bỗng lấy hết sức lực lao về phía .

Phó Huyền Đình: …

Thẩm Vân Nguyệt: … Có vẻ tốc độ tranh giành vị trí của cô khiến đều sợ hãi.

“Sao chị dâu? thế nào mới lòng chị đây?”

Phó Huyền Đình mặt đầy ngổn ngang tâm trạng.

“Không thích thì đừng linh tinh.” Thẩm Vân Nguyệt nheo mắt phía .

Nơi đó giống là một làng mạc.

Khi đến gần hơn, phát hiện đó dường như là một bản làng.

Bành Mặt Sẹo nghi ngờ lẩm bẩm:

“Trước đây bản làng nào ở đây ?”

“Không , bọn từng qua đây mùa . Dù đông cũng bận rộn trở về kinh thành ăn Tết, ai quan tâm những chỗ .” Khỉ xong cầm cương ngựa tới.

“Ảnh Phong, một bước.” Thẩm Vân Nguyệt nhanh chân chạy về phía .

Trong bản làng, việc đều gầy gò xương xẩu, mặt mày xanh xao uể oải, vô cùng mệt mỏi.

Nhìn thôi họ thuộc tầng lớp thấp kém nhất, giống như nô lệ.

“Ê, đây là bản làng gì thế?” Tên ria mép chỉ ôm Hương Linh chăn ấm, giờ đang nóng lòng mượn chỗ ngủ một chút.

Người hỏi há miệng lắp bắp vài câu, khiến sợ hãi:

Người đàn ông gầy gò đó là câm lưỡi, chỉ dùng tay chỉ bên trong phát những âm thanh lắp bắp.

Tên ria mép cũng ngờ thế, trong lòng dấy lên cảm giác an .

“Sao thế ?”

Phó Huyền Đình nép lưng Thẩm Vân Nguyệt, mặt nhỏ sợ hãi như gà con thả ổ sói.

Người đàn ông gần Thẩm Vân Nguyệt hé miệng, cũng lưỡi.

Những ở cửa bản đều dừng bước, nơi đây quá kỳ quái, họ sợ cũng mất lưỡi như .

“Quan chủ, sang làng khác?”

Bành Mặt Sẹo lạnh lùng khẩy:

“Làng kế tiếp chắc cách sáu bảy mươi dặm, mấy ăn uống chịu nổi?”

“Vào đó xem đổi chút lương thực ?” Thẩm Vân Nguyệt đề nghị.

“Được, bọn xem một chút.”

Bành Mặt Sẹo gì, liền đồng ý.

Thẩm Vân Nguyệt từng thấy thế giới cũng xem, mắt đảo một vòng theo Bành Mặt Sẹo .

“Quan chủ, cho theo xem thế nào cho với.”

Bành Mặt Sẹo lườm cô, gì.

“Cô nghĩ thế là xem thế giới ? Cô đây thể là tài sản của ai ?”

“Ai cơ? Chẳng lẽ là nhà Tấn quận vương nữa ?” Thẩm Vân Nguyệt rụt cổ, lo lắng về phía xe ngựa Phó Huyền Hành.

Lo lắng lọt mắt Bành Mặt Sẹo, khiến y thương xót cô gái nhỏ .

“Không tài sản của Tấn quận vương. chỉ đoán thôi, mấy em nhà Tấn đến mức đó.”

Bành Mặt Sẹo và lão Hoàng đầu bạc, cùng với quyền lực nhất trong họ Pái, họ Hà, họ Lỗ cùng.

Ai cũng cầm một túi tiền trong tay.

Chỉ Thẩm Vân Nguyệt thấp bé, tự quấn như gấu trúc.

Họ Hà lão gia cô với nét mặt âm u:

“Từ bao giờ đàn ông chúng việc để mấy cô gái xen thế ?”

Chủ nhà họ Pái là kẻ bảo thủ, tỏ thái độ khinh bỉ.

Chỉ chủ nhà họ Lỗ ngoáy tay áo, ngẩng đầu chen :

“Đến lúc còn phân biệt nam nữ gì? thấy con gái nhà Thẩm , hơn hẳn con trai nhà .”

Chủ nhà họ Lỗ còn chút tiếc nuối, nếu ở kinh thành, chắc chắn ông sẽ tay giành lấy cô cho cháu trai , hơn nữa còn nhà Phó dâu.

Họ Hà lão gia và chủ nhà họ Lỗ vốn hợp, trong chốn quan trường gặp mặt là châm chọc .

“Hừ, dù cũng là quy tắc xưa, thể phá bỏ. Lời dạy tổ tiên thể tuân theo.” Họ Hà lão gia gằn giọng vung tay áo tới phía .

Chủ nhà họ Lỗ đuổi theo:

“Lão Hà, cô Thẩm vi phạm tổ tiên họ Hà, lo gì? Hơn nữa, tổ tiên nhà nào thấy cô gái một gánh vác gia tộc, chắc đêm cũng cảm tạ cô .”

Lời đó khiến lão Hà và những khác lặng thinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-81-ban-lang-la-lung.html.]

Gia tộc họ rối ren như , thể phủ nhận chỉ cần Thẩm Vân Nguyệt còn ở đó, Thẩm gia sẽ tan rã.

Bành Mặt Sẹo ngờ chủ nhà họ Lỗ đ.á.n.h giá Thẩm Vân Nguyệt cao như thế, sang cô dường như đang suy nghĩ.

Đang định cãi mấy câu thì Thẩm Vân Nguyệt im lặng, cũng là chuyện tệ.

Cổng trại tuần tra.

Những cao cầm cung tên chĩa thẳng nhóm họ.

“Người là ai? Báo danh!”

Lão Hoàng đầu rộng miệng, vái tay :

“Chúng là giải sai từ kinh thành Thạch Hàn Châu áp giải lưu dân, đến trại để đổi lương thực. Xin các vị thông cảm một chút.”

Người cao ha ha chế giễu:

“Cười nhạo! Lương thực đắt đỏ như , mấy mấy tên giải sai ăn no bỏ xương, còn là mấy thằng quan tham cũ, đừng hòng lợi dụng, cút cho xa.”

Lão Hoàng đầu: ...

Quá kiêu ngạo .

Bành Mặt Sẹo cầm d.a.o c.h.é.m nhịn , lạnh giọng liếc đối phương một cái, “Tiểu ca, bọn đổi ít lương thực cũng . Trại các ngươi chắc cũng thứ cần chứ?”

“Trại chúng cần t.h.u.ố.c liệu, các ngươi ?” hỏi .

Mọi ở cửa lập tức giật .

Thật sự .

Thẩm Vân Nguyệt vội vã vỗ cái bao lưng .

“Có đó, đó. đường đào khá nhiều củ thảo dược, ngang qua hiệu t.h.u.ố.c cũng mua ít. Các hỏi hỏi trại chủ xem trại cần loại t.h.u.ố.c gì?”

Ý Thẩm Vân Nguyệt là, thứ t.h.u.ố.c gì các cần, thể cô chuẩn sẵn.

Dẫu gian của cô cũng một cái đại d.ư.ợ.c phòng.

Những củ nhân sâm to bằng cánh tay, linh chi to như chậu gỗ nền gian còn kịp phát huy công hiệu.

Người trong trại: ... “Tiểu cô nương, dối sẽ trả giá đấy.”

Thẩm Vân Nguyệt cũng nổi giận.

“Ngươi còn đàn ông ? Làm việc gì cũng ậm ừ thoải mái.

Gia nương nương lừa ngươi , ngươi thử một cái ngay ?

Nếu ở chiến trường, mấy kiểu ngươi chỉ thể ma lưỡi d.a.o thôi.”

Mặt đối phương lập tức biến sắc.

Cung tên trong tay ẩn ức g.i.ế.c .

Bên cạnh một nam tử ha ha.

“Tiểu cô nương đúng. là chúng nhỏ nhen. Các chờ ở cửa một chút. Ta sai báo, xem trại chủ gặp các .”

Thẩm Vân Nguyệt vẫy tay: “Cảm ơn.”

Mọi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc chỉ một cuộc chuyện của Thẩm Vân Nguyệt khiến lão Hà lão gia và mấy mồ hôi hột.

Lại thêm một chén đó.

Cổng trại mở .

Từ trong bước ba bốn gã đàn ông mặc áo lông sói.

Vũ khí thắt lưng trông như uống no máu.

Trong mùa đông lạnh giá, phát ánh sáng lạnh lẽo.

“Chúng quản sự ở trong đợi mấy vị. Nếu hà thủ ô để đổi thì nhất.

Thật lòng với mấy vị, các huyện phủ gần đây hà thủ ô hầu như mua hết. Nghe các vị từ kinh thành đến, lão gia nên mới thốt lời hỏi một câu.

hà thủ ô cũng sẽ đổi cho các vị chút lương thực.”

Người đội một chiếc mũ, đó cắm một chiếc lông vũ màu sắc rực rỡ.

Bành Mặt Sẹo vẫn u ám lời nào.

Lão Hoàng đầu ha ha, định mở miệng, Thẩm Vân Nguyệt tiếp lời:

hà thủ ô.” Đừng gian vốn , chỉ riêng trong kho cung điện, kho thái tử phủ, kho riêng của hoàng hậu cũng thu nhiều t.h.u.ố.c dược.

Trong đó hà thủ ô khá nhiều.

Ngay cả kho riêng của Thẩm phủ cũng một cây hà thủ ô, là thái tử phế tặng cho Thẩm Từ Hiên. Anh luôn để trong hộp, giữ ở nhà đề phòng lúc cần.

Người hiện rõ vẻ kinh ngạc.

“Tiểu cô nương, ngươi thật sự .”

Lão Hà lão gia nhíu mày, vốn tính dựa tài chuyện và học vấn của để khiến trại chủ nhận, cho thêm chút lương thực.

Không ngờ gặp trại chủ, Thẩm Vân Nguyệt một cây hà thủ ô đ.á.n.h bại đạo lý.

Ngày .

Hà phủ hà thủ ô chẳng chuyện thường.

Chỉ là, ấm ức mà phát điên.

Thẩm Vân Nguyệt ôm bao đặt trong lòng, vẻ sợ khác trộm cắp.

Lão Hà lão gia tức giận :

“Cả đường thấy ngươi nhiều bảo bối, giờ sợ để mắt đến ?”

 

Loading...